Osin Không Biết Cười

Chương 56: Ngốc Của Anh!




Và 1 ca phẩu thuật long trời lở đất lại được thực hiện ở chính bệnh viện đó cả 5 người kia và cả papa hắn đều đứng ngồi không yên trước cửa phòng phẩu thuật đã hơn 2 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng ca phẩu thuật vẫn chưa xong càng làm bọn họ lo lắng..
3 tiếng...4 tiếng..5tiếng và rồi đèn cũng chuyển qua xanh mấy vị bác sĩ lần lược bước ra khỏi phòng bệnh thật sự thì bọn họ quá mệt mỏi với gia đình rắc rối này rồi chỉ trong 1 tháng mà hết cha tới con thay phiên nhau hành hạ hộ cả thể sát lẫn tinh thần thế này thì chỉ còn nước họ từ chức về làm nông qúa...

-Sao rồi bác sĩ..._6 người đồng thanh đáp

-Mọi người yên tâm thiếu gia đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm đang được chyển về phòng bệnh vip.._Vị bác sĩ mệt mỏi nói còn 6 người kia thì rất nhanh đã lao như bay đến phòng bệnh của hắn

Trong căn phòng trắng xóa hắn nằm lặng im cả thân thể được băng hó từ trên xuống dưới đôi mắt khẽ nhắm lại..cả 6 người kia đứng lặng lẽ ngoài phòng bệnh của hắn ai náy cũng đều đau lòng không kìm được nước mắt khóc thương cho hắn đã hơn 1 ngày trôi qua mà hẳn vẫn còn chưa tỉnh lại...
Từ xa xa có 1 người con gái xinh đẹp tựa thiên thần đôi mắt tím ướt đẫm lệ chạy nhanh trên hành lang bệnh viện..

-Phong..em xin lỗi là do em..tại em..em xin lỗi..._Nó vừa chạy vừa khóc lớn nước mắt đã ướt cảm vạt áo..nó hối hận thực sự hối hận vì nó mà hắn mới bị tai nạn tất cả là vì nó..nó ngang ngạnh cố chấp mới hại hắn...

-Rầmmm.._Nó không để ý tới 6 con người đang đứng trước cửa phòng mà rất nhanh đã đẩy cửa xông vào trong còn 6 người kia thì chỉ khẽ trách mình là người dư thừa..trách nó và cả hắn 2 con người được mệnh danh là thiên tài mà lại mù quán trong tình yêu thật là ông trời biết trêu đủa con người ta...
Nó bước vào phòng khẽ ngước nhìn con người trước mặt mình hiền lành dịu dàng trong giấc ngủ bình yên không biết khi náo sẽ tỉnh nó càng nhìn mà nước mắt lại càng chảy nhiều hơn lò g đau đớn ôm lấy thân thể hắn..

-Phong..em xin lỗi..nếu có thể quay ngược thời gian em nhất định sẽ ở bên anh..cho dù chỉ là 1 cái bóng sau lưng anh em vẫn sẽ chấp nhận..Phong à? Tĩnh lại đi đi..amh có nghe em nói không..Phong?_Nó nói trong tiếng nất ngặn như thể 1 cô bé 16tuổi khóc vì tình đầu..khóc như 1 đứa con nít chứ không phải là 1 con người lãnh khốc lạnh lùng..những giọt nước mắt của nó lần này lại lăn dài trên khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của hắn..
Rồi cứ thế 2tuần đã trôi qua nó vẫn luôn bên hắn. Chăm sóc hắn không rơi hắn mà đi..dù hắn chưa tỉnh nhưng nó tin rồi hắn sẽ tĩnh lại nhất định là như thế...
...
Trong giấc mơ đẹp của hắn từ từ hiện lên những hình ảnh mới mẽ nhưng mới vừa xảy ra hôm qua..
Tại căn biệt thự lớn đó biệt thự Dương gia..đang có 1 cô gái nhỏ khuôn mặt lạnh băng vô cảm đang bị lũ hầu gái khóc đánh hắn bỗng dưng không hiểu tại sao lại dừng lại tiếng về phía cô gái đó..trong khoảnh khắt đôi mắt hắn dừng lại ở trên thân thể cô gái trong người hắn như có 1 luồng điện chạy qua thôi thúc hắn giúp cô gái kia và rồi hắn dã lám theo giúp cô gái đó...Rồi còn đưa cô ấy VN cùng mình... Và rồi hắn lại thấy cảnh mình ôm cô gái ấy vào lòng trái tim hắn cũng có cảm giác như muốn chở che bảo vệ người con gái ấy..cô ta có nét gì đó rất quen nhưng trong tâm tri đang hỗn loạn những suy nghĩ của hắn lại cảm thấy người con gái ấy rất quen nhưng sao hắn lại không nghĩ ra người đó là ai..
Rất nhanh những hình ảnh khác lại hiện lên trong đầu hắn khiến hắn rất đau mồ hôi cũng chảy đầy khuôn mặt...

"Cô là Osin Hay cô chủ vậy?"

"này osin cứng đầu..."

"Cô lại chạy đi đâu nữa vậy?.."

"Cô có biết tôi lo lắm không hả"

"Ngốc buồn ngủ phải nói tôi chứ"

"Nè cô không có dây thần kinh cảm giác à"

"có đau lắm không? Để tôi xem"

"Hoàng Nguyệt Anh..sao cô cứng đầu qúa vậy'...

Những hình ảnh những câu nói cứ thay phiên nhau hiện ra trong đầu hắn nhưng từng thước phim quay chậm giữa hắn cùng người con gái đó và có cả Duy,Kiên và Nhi...Hoàng Nguyệt Anh..3 từ ngắn gọn nhưng trong tìm thức cũnh khẽ khiến hắn giật mình khi 3 từ đó tứ lặp đi lặp tại trong đầu hắn gắn liền với hình ảnh người con gái lạ kia...

"Cháttttt....Hoàng Nguyệt Anh cô quá đáng lắm cô cút ra khói nha tôi..."_hắn nhìn thấy chính bản thân mình tát cô gái kia 1 cái mạnh ta thì ôm Nhi vào lòng..đôi mắt khẽ nhìn bóng lưng người con gái kia mà lòng lại nhói lên..

"Hoàng Nguyệt Anh...em đừng đi"_Tiếp lại là 1 hình ảnh hắn chạy theo sau cô gái kia chạy rất nhanh nhưng sao vẫn không đuổi kiệp nhưng khi người con gái ấy quay dầu lại thì trước mặt hắn lại chính là nó là người con gái hắn yêu người khiến hắn đau lòng nhất trên thế giới này

-Không..Anh à! Em đừng đi..không..không..Anh..._Hắn giật mình tĩnh dậy thì mới biết đó chỉ là 1 giấc mơ và hắn đang nằm trên giường bệnh trắng xóa...mà không đó không phải là mơ mà là sự thật sự thật trong qúa khứ của hắn....hắn thật sự đã nhớ lại rồi..nhớ ra người con gái có khuôn mặt bình thường ấy con người lạnh lùng vô cảm luôn thờ ơ ấy...phải là nó..chính là nó cho dù nó có trở nên xinh đẹp hay xấu xí hắn vẫn nhận ra nó Hoàng Nguyệt Anh..Ren của hắn chính là nó vì con tim này yêu nó không phải yêu hình thức mà thứ hắn yêu là tâm hồn nó sự lạnh lùng vô cảm của nó..Hoàng Nguyệt Anh....

-Anh a! Anh..Anh..Anh.._Hắn thét lớn bước nhanh xuống giường bước chân đất chạy nhanh ra khỏi phòng đi hắn phải đi tìm nó cho dù ở chân trời hay gốc bể hắn vẫn sẽ tìm ra nó Hoàng Nguyệt Anh vì nó là định mệnh của đời hắn mãi mãi là như vậy..
Hắn cứ thế chạy đi trong đầu chỉ toàn hình ảnh của nó của Hoàng Nguyệt Anh con người trong qúa khứ và cả thực tại dù nó là ai hắn vẫn yêu...

Từ xa có 1 bóng người cao gày mái tóc dài buông thả trong gió nhìn về phía trước lòng đầy đau khổ đôi mắt tím lạnh lùng cũng khứa đầy bi thương..nó cứ đứng đó không biết là từ khi nào nữa...
Nhưng bỗng có 1 vò g tay ấm áp ôm chặt lấy nó chặt đến mứt nó không thể cử động được...

-Ngốc...em muốn thoát khỏi anh đến vậy sao? Em ghét anh lắm sao? Hoàng Nguyệt Anh..._giọng nói này..cả vòng tay này nữa không sai là hắn hắn đã tĩnh lại rồi....nó không nói gì vẫn đứng đó để mặc hắn ôm mình

-Anh xin lỗi...là do anh không tốt .lúc đó đáng lẻ anh phải tin em..Anh à! Là anh sai anh sai.._Hắn khẽ nói nước mắt cũng lăn dài trên khuôn mặt..nó cũng vậy nó cũng khóc khóc vì vui mừng khi hắn đã nhận ra mình vui mừng vì hắn xin lỗi nó nhưng lòng nó vẫn đau khi hắn không yêu nó..rất nhanh nó đẩy hắn ra rồi bỏ chạy nước mắt cứ thế tuông rơi hắn cũng rất nhanh chạy theo ôm lấy nó..

-Anh buông tôi ra..buông ra..anh không yêu tôi thì còn quan tâm tôi làm gì? Người anh nên quan tâm là Nhi mới đúng..buông tôi ra..._Nó khóc lớn đẩy hắn ra nhưng càng cố gắn khán cự vòng tay hắn lại càng ôm chặc nó hơn..

-Không..Hoàng Nguyệt Anh..anh yêu em..người anh yêu từ trước tới giờ chỉ có mình em...chỉ có mình thôi..mình Hoàng Nguyệt Anh em thôi.._Hắn nói lớn rất nhanh miệng hắn cũng đã khóa chặc miệng nó không cho nó có cơ hội phản bác..hắn cứ thế hôn lên bờ môi mềm lại như hoa anh đào của nó 1 nụ hôn đắm say,1 nụ hôn chất chứa cả tình yêu,sự nhớ mong và uất hận mà hắn dành cho nó..1 nụ hôn kéo dái rất lâu cho tới khi cả 2 đều cảm thấy khó thở thì hắn mới luyến tiếc buông bờ môi nó ra

-Osin ngốc của anh! Sao em cứ mãi lạnh lùng thế hả? Em có biết trong khoản thời gian qua anh khổ vì nhiều lắm không hả? Sao em cứ làm tim anh đâu hoài vậy?_Hắn nhẹ nhàng nói bàn tay khẽ nâng bày ta nó đặt lên lòng ngực mình nơi đang có 1 trái tim đang đập loạn nhịp còn nó thì khẽ giật mình rút tay lại nhưng hắn giữ tay nó chặt qúa khiến nó không cử động tay được trong lòng thì vui mừng khôn siết..hởi vì hắn yêu nó thật sự là yêu nó không phải là sự thương hại như Nhi từng nói...hắn yêu nó...yêu nó đấy! Nhưng sao bây giờ nó mới mù quán nhận ra chứ nó qủa là ngốc là đại ngốc..

-Hở vì em ghét anh...._Nó nói nhỏ dùng chân đá mạnh chân nó rồi bỏ chạy hắn thì bợ chân nhăn nhó nói

-Osin ngốc của anh! Em nó gì vậy? Có đứng lại không thì bảo.._Hắn cũng rất nhanh đuổi theo nó 2 người cứ như trẻ con rượt nhau chạy khắp nơi..

-A...anh bắt được em rồi...ngốc nói gì hả?_Hắn ôm chặt lấy nó trong lòng khẽ cười còn nó thì cố vùng vẫy nhưng không thành công

-em yêu anh.._Nó lí nhí nói còn hắn thì vui mừng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ

-Em nói gì anh nghe không rõ..nói to chút đi..._Hắn cười ngu ngơ nói

-Đã bảo là em yêu anh rồi mà..._Nó hét lớn sau thì đỏ mặt cuối đầu vào trong lòng ngực hắn vì xấu hổ

-Anh cũng rất yêu em...Osin ngốc của anh!..._hắn cười mãn nguyện ôm nó vào lòng tận hưởng hạnh phúc...

Từ xa cũng có 3 con người đang hướng ánh mắt nhìn nó và hắn bên nhau khóe miệng ai cũng cười mãn nguyện

"Chúc 2 người hạnh phúc"_Duy và Kiên thầm nghĩ nói..cả 2 người dù cũng rất yêu nó nhưng cả 2 đều nhận biết người nó yêu là hắn không phải họ..nhưng họ vẫn sẽ ở bên cạnh nó bảo vệ nó từ phía sau..và cầu mong cho nó hạnh phúc vì hạnh phúc của nó cũng chính là hạnh phúc của 2 người...

"Em gái bé bóng của anh..phải sống thật hạnh phúc.."_Sun khẽ cười nhìn nó và hắn mãn nguyện anh yêu thương nó chăm sóc nó từ khi nó mới chỉ là 1 cô nhóc 5tuổi nhưng giờ đây đã có hắn chăm sóc nó anh giờ chỉ có thểblà người đứng sau âm thầm quan xác đứa em gái bé bỏng của anh..
Sau đó cả 3 người đều lặng lẽ bước đi bờ môi ai cũng vương vấn 1 nụ cười và 1 lời chúc hạnh phúc dành đến nó và hắn

Còn nó và hắn 2 con người cùng chung 1 nhịp đập trái tim 2 con người yêu nhau bằng cả tính mạng mình từ giờ 2 người họ sẽ nắm tay nhau đi hết quảng đường còn lại cùng nhau bởi vì họ là những con người sinh ra là để dành cho nhau là 2 đường thẳng trùng nhau...
Và câu chuyện giữa cô nàng Osin vô cảm không biết cười và chàng thiếu gia lạnh lùng nhưng luôn ấm áp đến đây đã dừng lại nhưng chuyện tình giữa hai người họ thì chỉ thật sự mới bắt đầu....

....HOÀN THÀNH....