Osin Không Biết Cười

Chương 34: Đi Nhau




Trời gia vút chốc trôi qua thật nhanh lại 1 tháng nữa đã trôi qua mà hắn vẫn chưa tỉnh lại vẫn nằm lặnh im trăng căn phòng trắng.Nhi thì vẫn bên cạnh chăm sóc hắn

-Bao giờ anh mới tỉnh lại hả Phong.._Nhi thở dài nước mắt lại chảy ra ướt đẫm khuôn mặt bàn tay trắng trẻo cũng đang tỉ mỉ lau bàn tay trắng của hắn.
Bỗng nhiên bàn tay hắn cử động rất nhẹ rất nhẹ sau đó nắm lấy bàn tay Nhi còn nhi thì đứng hình nhìn hắn và rồi khóe mắt của hắn từ từ mở ra nhìn chằm chằm Nhi. Còn NHi thì vui mừng ôm lấy hắn khóc..

-Phong anh tỉnh rồi_Nhi ôm hắn nhưng bỗng hắn lại đẩy mạnh cô ra làm cô giậy mình luồi lại

-Cô là ai?_bỗng cái giọng lạnh lùng như băng của hắn cất lên làm Nhi càng ngay người chạy lại lay mạnh tay hắn khóc

-Phong...anh không nhận ra em ư..Phong...Phong_Nhi ngặn ngào khóc còn hắn thì vẫn lạnh lùng bất cần đẩy Nhi ra

-Duy và Kiên đâu? Sao tôi lại ở đây?_hắn vẫn lạnh lùng hỏi còn Nhi vẫn trợn tròn mắt nhìn hắn rất lau sau mới đứng dậy chạy đến phòng bác sĩ

-Anh ấy...bla.._Nhi ngập ngừng kể lại cho ông bác sĩ nghe

-Hà...cậu ấy bị mất trí nhớ_Bác sĩ từ tốn nói

-Nhưng sao anh ấy chỉ quên mỗi tôi và..và người ấy_Nhi rụt rè nói

-Hừ...chắc cậu ấy đã chiệu 1 đã kích rất lớn về mặc tâm lý nên khi bị tai nạn chấn thương ở vùng đầu khiến cậu ấy mất đi 1 số kí ức hoặc là cậu ấy không muốn nhớ hoặc là hình ảnh đó qúa sau nặng...._Bác sĩ vẫn từ tốn nói

-Thế bao giờ thì anh ấy sẽ nhớ ra_Nhi bình tĩnh hỏi

-có thể 1 tháng,1năm hoặc là vĩnh viễn không bao giờ nhớ lạ_Nói xong ông bác sĩ bước nhanh ra khỏi phòng sau đó Nhi cũng bước trở về phòng thì thấy hắn đã ngủ.cô nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy bàn tay của hắn mà nước mắt lại chảy dài

-Được trời đã cho em 1 cơ hội thì em nhất định sẽ nắm lấy..Hoàng Nguyệt Anh coi như cô chỉ là 1 vết đen trong cuộc đời Phong..nhưng từ giờ cô sẽ không còn tồn tại_Nhi khẽ lau nước mắt nhìn hắn mỉm cười..

Còn hắn thì đang miên mang trong 1 giấc mơ..trong giấc mơ hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của 1 người con gái chân bước rất chậm nhưng hắn không thể nào bước kịp người con gái đó..đau hắn cảm thấy tim mình rất đau nhưng không làm gì được chỉ có thể hét lớn để người kia có thể quay đầu nhìn lại nhưng kết qủa người kia vẫn lạnh lùng bước đi...
Đến đây hắn giật mình tỉnh dậy thì nhìn thấy Nhi nước mắt giàn dụa nhìn mình..bất giác hắn thầm nghĩ cô chính là người con gái trong giấc mơ của mình rồi rất nhanh hắn ngồi dậy ôm chầm lấy Nhi làm Nhi cũng giật mình đơ người nhìn hắn
1 lúc lau sau hắn mới buông Nhi ra

-Cô..là người tôi yêu sao?_hắn bỗng nhìn vào mắt Nhi hỏi còn Nhi thì bối rối quay đi hướng khác trong đầu cô cũng hiện lên rất nhiều câu hỏi không có câu trả lời nhưng ông trời đã cho cô 1 cơ hội được yêu hắn cô sẽ không ngu ngốc bỏ qua..phải cô yêu hắn yêu từ rất lau dù cô biết là cô ích kĩ nhưng vì yêu cô sẽ làm tất cả..

-Hức..Phong anh nhớ ra em rồi à?..huhuhuhu... Phong em là Nhi..Nhi của anh đây.._Nhi òa khóc ôm lấy hắn còn hắn cũng ôm lấy Nhi vỗ về..
Phải là thế hắn không còn nhớ nó là ai và đúng như những gì nó nó nó Hoàng Nguyệt Anh và hắn Dương Hàn Thiên Phong mãi mãi chỉ là 2 đường thẳng song song không bao giờ trùng nhau và cũng không bao giờ cùng 1 thế giới....
...
Tại 1nơi rất xa rất xa trong 1 căn phòng chỉ toàn màu đen đang có 1 bóng dáng của 1 người con gái đôi mắt tím lạnh lùng dáng vào màn hình máy tính nhìn những con số biến động liên hồi và người đó không ai khác chính là nó...

-Ren.._Một người con trái bước vào phòng đặt bàn tay thon dài lên vai nó làm nó giật mình ngước mặt lên..

-Sun...anh..anh..anh còn sống.._Nó lắp bắp nhìn khuôn mặt mờ ảo của chàng trai trong căn phòng tối sau đó đứng dậy ôm chầm lấy chàng trai

-Anh làm sao có thể bỏ Ren bé bỏng của anh chứ...Ren_Chàng trai cười hiền siết chặc thân thể nó..

-Sun..anh có biết là em nhớ anh lắm không? Sao anh không tìm em hả.._Nó giống như 1 đứa bé khóc òa lên trong lòng chàng trai kia

-Ren khốc khóc gì chứ...Anh Sun đã về rồi mà.._Chàng trai vẫn cười đẩy tay nó ra sau đó xéo nhẹ mũi nó

-Sun...Sun_Nhưng rồi bỗng chàng trai dần đi xa nó rồi biến mất

-Sun....sun...sun..._Nó giật mình tĩnh dậy thì mới biết đó chỉ là mơ Sun người con trai thương yêu nó cũng đã vì nó mà chết..người con trai duy nhất mà nó có thể tin tưởng người duy nhất để nó thổ lộ tâm tư tình cảm và là người con trai nó có thể tựa đầu thoải mái mà khóc

-Triệu Tĩnh Du..triệu Tĩnh Du..Triệu Tĩnh Du..._Nó lạnh lùng gầm lên bàn tay siết chặc lại...trong đầu lại hiện lên hình ảnh đẫm máu của gia đình mình và cả Sun...thật sự nó gần như phát điên lao như thiêu thân ra bàn làm việc mà chúi mục vào chiếc máy tính đôi mắt và bàn tau linh hoạt lại lước nhanh trên bàn phím

Và giờ trong tâm trí nó cũng đã không còn chứa chút tạp niệm nào về hắn..đúng từ khi nó chọn từ bỏ thì hình ảnh của hắn cũng theo đó mà trôi đi..trong đầu nó hiện tại chỉ chứa đựng sự trả thù và trả thù..