Một người như An Nhĩ Thuần thường sẽ không có một ai có thể làm bạn với cô.
Một người suốt ngày chỉ cố gắng tỏ ra mờ nhạt nhất trong mọi hoạt động.
Nhưng lạ thay, cô có một người bạn thân, thân vô cùng thân.
----------
"Mày đang suy nghĩ gì vậy?"
Một giọng nói kéo An Nhĩ Thuần trở về hiện thực.
"Tao đang nghĩ sao mày lại làm bạn với tao vậy?"
"Thế mới hay chứ! Nói thật tao chả thích mày tí nào..."
"Đó... Tao cũng đâu ưa gì mày đâu..."
"*Mẹ... Mày lại lên cơn à? Hay ngực to hơn não rồi?"
"Dù sao thì nó vẫn to hơn mày..."
"Mày..."
"..."
Không khí đang vô cùng căng thẳng, mọi thứ căng như dây đàn...
Bỗng nhiên...
*Phụt
"Hahahaha..."
"Hahahaha..."
Hai cô gái nhìn nhau rồi cười như hai con điên...
Nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, An Nhĩ Thuần nhăn mày.
"Sao mày lại ở đây vậy?"
"Vợ chồng tao định ở đây làm ăn rồi định cư luôn."
"Bích Thuần... Đây không phải truyện đùa đâu..."
"Tao biết..."
"..."
Bích Thuần uống một ngụm nước, thở dài nhìn người con gái trước mặt.
"Mày yên tâm đi... Bọn tao tự có tính toán."
"..."
"Nếu bí quá thì bọn tao cũng biết rút thôi mà."
"..."
"An Thuần... Bỏ qua truyện của tao đi... Mày sống ở Nhĩ Gia thế nào rồi?"
"..."
An Nhĩ Thuần cũng uống một ngụm caffe rồi nhìn vào cốc caffe đó.
"Vẫn vậy..."
"..."
Thấy vậy Bích Thuần cũng thở dài.
"Mày cũng sắp ba mươi rồi đấy... Định cứ sống mãi trong quá khứ sao?"
"Chứ không thì sao bây giờ?"
"Muốn thử đi xem mắt không? Chồng tao có vài thằng bạn không tồi đâu..."
"Hazz... Vẫn là thôi đi... Tao chưa muốn kết hôn."
"..."
Nhìn Bích Thuần nhăn mặt lại, An Nhĩ Thuần lại cười ngượng một cái.
Cô gái trước mặt này là bạn thân của cô cũng gần mười năm rồi. Nói đến cũng buồn cười...
Năm ấy lấy lí do là hai đứa cùng tên rồi làm quen với cô, Bích Thuần bám lấy cô như theo đuổi người yêu vậy. Nghĩ lại nếu năm đó cô ấy không bám dai như vậy thì bây giờ chắc họ cũng không thể thân được đến như vầy.
----------
"Không mày cứ thử hẹn hò trước xem sao?"
"... Vẫn là... thôi đi..."
"..."
Bích Thuần lườm lại một cái. Năm ấy, cô nhìn thấy hình bóng của mình trong An Thuần nên mới kết bạn với cô. Một người cô đơn và cố trở nên thật nhỏ bé trong mọi thứ.
Cô biết An Nhĩ Thuần hận Nhĩ Gia đến mức nào nên cô không bao giờ nhắc đến chứ Nhĩ trong tên của An Thuần nhưng cô lại không rõ nguyên nhân trong đó.
Năm ấy cô rất nhiều lần cố gắng hỏi nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của An Thuần, cô lại không kìm lòng được lảng sang chuyện khác.
"Bích Thuần. Mày với chồng bây giờ làm gì rồi?"
"Bọn tao đang lập một công ty thiết kế nhỏ... Năm ấy tao cúng học nghệ thuật với mày mà..."
"Phải rồi nhỉ?"
"..."
Năm đó Bích Thuần vì cô mà cầu xin gia đình giúp đỡ cô, nuôi cô ăn học đến mãi khi cô tốt nghiệp.
Cũng may ba mẹ Bích Thuần cũng thông cảm cho cô mà họ nhận cô làm con nuôi. Đúng vậy, bề ngoài cô là tiểu thư nhà Nhĩ Gia nhưng trên giấy tờ cô là nhà họ An, Đó cũng là chữ An trong tên của cô.
Tất nhiên việc nhận nuôi này Nhĩ Gia không hề biết, họ còn hận không muốn liên quan đến cô làm sao có thời gian điều tra xem cô qua lại với ai hay quen ai...
"Có gì thì cứ bảo tao... Tao giúp mày thiết kế không công cũng được..."
"Thôi đi... Nhà thiết kế nổi tiếng như mày tao không mời nổi đâu..."
"Tất nhiên rồi... Tao phải rộng lượng lắm mới tỏ long từ bi đến mày đấy..."
"..."
Tiếng cười lại vang lên trên bàn của hai người ngồi. Trò chuyện một lúc thì hai người cũng rời khỏi đó.
Nhà An Gia không có khá giả gì nhưng cũng đủ nuôi hai người họ đến khi họ tốt nghiệp. Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện.
"Ba mẹ thế nào rồi?"
"Hai ông bà già vẫn vậy... Lúc tao chưa kết hôn thì giục 'Bao giờ lấy chồng?'... Bây giờ kết hôn rồi thì hối sinh cháu ngoại cho hai ông bà ấy ẳm..."
"Haha... Hai người vẫn khỏe mạnh là tốt rồi..."
"Họ cũng hỏi thăm mày đấy, họ cũng là ba mẹ của mày mà..."
"Tao biết... Nên bây giờ tao phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để trả ơn họ đây..."
"..."
Bích Thuần đột nhiên dừng lại. An Nhĩ Thuần nhìn con người thụt lại phía sau mình, đang định lên tiếng thì đã bị ngắt lời.
"An Thuần, mày biết ý họ không phải thế mà..."
"...."
Cánh tay An Nhĩ Thuần dừng lại trên không trung. Cô nhanh chóng thu tay lại.
Thấy có điều không ổn, Bích Thần nhìn vào cánh tay đang dần bỏ xuống của An Nhĩ Thuần.
"Mày lại tự hành hạ mình à?"
"Ừ... Thói quen rồi..."
"Hazz... Tao đã bảo mày bỏ nó lâu rồi mà... Đưa tay đây..."
"..."
An Nhĩ Thuần đưa cánh tay về phía người kia, nhìn người ấy xoa xoa bàn tay của mình mà cô lại cảm thấy thương thương.
"Không sao đâu..."
"..."
Tiếng nói vừa phát ra cô đã nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm từ người đối diện.
"Phải rồi... Không sao đâu, nó tợt hết cả ra rồi thì có sao được..."
"Tao biết lỗi rồi mà... Bù cho mày được không?"
"Xem như mày biết nhìn mặt... Đi, chúng ta đi mua sắm..."
"Um..."
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Bích Thuần mà tâm trạng của An Nhĩ Thuần cũng tốt lên rất nhiều. Đôi khi có người cùng chia sẻ với mình thật hanh phúc mà.