Trước khi vào truyện mình muốn hỏi mọi người: Wattpad của mọi người có bị lỗi không vậy?
—————
Thấy việc này có vẻ đơn giản hơn mình nghĩ, Phong Vũ với Hàn Gia Phong thật sự không yên tâm.
"An Nguyệt, chúng tôi muốn nói chuyện riêng với cô."
"Được thôi."
An Nguyệt cũng chả có ý kiến gì.
Phòng họp cuối cùng chỉ còn lại ba người. Hàn Tử Thần dù không muốn rời đi nhưng anh cũng không thể ở lại được.
—————
"Có chuyện gì?"
"Rốt cuộc..."
"Nếu muốn hỏi về An Gia thì miễn đi." An Nguyệt ngay lập tức ngắt lời Hàn Gia Phong.
Phong Vũ đập đập vai ông bạn của mình rồi nhìn về phía An Nguyệt.
"Chúng tôi hy vọng cô sẽ đưa bọn họ trở về bình an."
"Chuyện đó thì yên tâm đi, đối với người thân của mình, An Gia chưa bao giờ để họ thiệt thòi cả."
"..."
Trong căn phòng yên tĩnh một hồi.
Hàn Gia Phong và Phong Vũ vốn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhiều thứ muốn hỏi. Nhưng không hiểu sao khi đứng trước mặt An Nguyệt, họ không mở lời được.
"Không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây."
An Nguyệt nhanh chóng rời khỏi nơi đó, cô còn một chút việc cần làm.
—————
Dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa, ngoài trời cũng không còn mấy người qua lại.
Trước cửa nhà giam của thành phố H, họ thấy một cô gái ăn mặc vô cùng lịch sự bước vào. Dù mọi người có bận rộn thế nào thì họ cũng không khỏi phải nhìn qua cô gái này một cái.
An Nguyệt hôm nay chỉ mặc một bộ đồ đơn giản dành cho người đi làm, nhưng với dáng hình tuyệt đẹp của An Thuần cô cũng thành công thu hút đám người quanh đây.
Còn một ngày nữa trước khi suất phát đến An Gia, cô cần phải biết chuyện năm đó An Thuần được nhận nuôi như thế nào.
Cô đã tìm thử hồ sơ của An Thuần lúc còn ở côi nhi viện, điều kì lạ là không có một thông tin hay giấy tờ nào còn lưu lại về An Thuần.
Cứ như An Thuần chưa từng tồn tại vậy.
An Nguyệt cũng đã thử đi tìm bà sơ năm đó đưa An Thuần cho Nhĩ Gia chăm sóc nhưng cô lại phát hiện người đó cũng đang bị mất tích.
Điều lạ là bà ấy mất tích ngay sau khi An Thuần được Nhĩ Gia nhận nuôi.
Nếu đã mất tích mười mấy năm như vậy rồi thì An Nguyệt đoán bà ta cũng đã chết hoặc bị giết ở đâu đó.
Mà người hiện tại có thể cung cấp cho cô chỉ còn hai người: Nhĩ Dập và Nhĩ Minh hiện đang trong tù.
Còn về Thải Lâm và Cảnh Y Nhân, cô không còn thời gian để đi tìm họ nữa.
Bước vào trong nhà giam, mới đầu khi An Nguyệt nói tới thăm họ thì đám cảnh sát có chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
An Nguyệt được đưa đi nói chuyện với Nhĩ Dập trước. Qua một lớp kính, cô thấy ông ta khác rất nhiều so với hình ảnh mà lúc trước An Thuần nhìn thấy.
"Thật không ngờ người đến thăm tôi lại là cô." Nhìn dáng vẻ quen thuộc trước mắt, Nhĩ Dập lại tức giận.
Tất cả là tại ả ta.
"Tôi muốn biết vì sao năm đó mấy người lại nhận nuôi một đứa trẻ không rõ nguồn gốc như tôi."
"Ha... mày giỏi thì tự đi mà hỏi ông già tao đi. Tao không biết."
"Tôi có thể giúp ông thoát khỏi đây." An Nguyệt nói dối không chớp mắt.
"Mày nói cái gì?" Nhĩ Dập đột nhiên có chút giao động, ở trong đây ông ta thường bị những đại ca trong tù hành hạ không ít, bây giờ lại có cơ hội ra ngoài.
"Yên tâm, An Thuần sẽ không bao giờ nói mà không làm." Nhưng cô là An Nguyệt.
"Mày nói thật."
"Tôi đã nói rồi. Lần này ông có quyền lực chọn." An Nguyệt giả bộ đứng dậy như muốn rời đi. "Nhưng tôi sợ chỉ còn vài giây nữa trước khi tôi ra khỏi đây thôi. Còn sau này... cũng không biết đến khi nào nữa."
"..." Nhĩ Dập bên này dường như vẫn còn phòng bị.
An Nguyệt ban đầu cũng định thử lòng Nhĩ Dập một chút, không ngờ ông ta lại cứng đầu như vậy.
Ngay khi cô bước một chân ra khỏi cửa, giọng nói của một người đàn ông đã ngăn cô lại. An Nguyệt cười thầm một cái rồi quay người lại, bình tĩnh bước lại vào bên trong.
"Thật ra năm đó Nhĩ Gia nhận nuôi mày còn có một nguyên nhân khác."
"..."
"Năm đó lúc Nhĩ Gia mới bắt đầu mở rộng thị trường, ngay lúc cần vốn đầu tư thì có một người đến đưa tiền với điều kiện phải nhận nuôi mày. Số tiền lúc đó họ đưa ra không phải nhỏ, hơn nữa hàng tháng còn cung cấp một số tiền lớn để nuôi mày nữa."
"..." Thay vì hỏi lại, An Nguyệt dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Nhĩ Dập. Cô nhớ An Thuần không nhận được chút tiền nào cả.
"Còn không phải nhà anh cả tao tham lam lấy hết số tiền đó để nuôi Mẫn Mẫn thì sao cô ta có khả năng tốt nghiệp rồi bước vào giới giải trí thuận lợi như vậy được."
"Sao tôi không tìm được bất cứ giấy tờ về việc nhận nuôi nào."
"Làm gì phải nhận nuôi mà có giấy tờ, năm đó mày bị bắt đi chứ không phải nhận nuôi. Mọi giấy tờ của mày đều được người kia xử lí toàn bộ, người đó cũng không cho phép Nhĩ Gia tiết lộ mày là con nuôi, nhưng cũng không cho phép Nhĩ Gia làm bất cứ một giấy tờ nào liên quan đến mày cả."
"..."
"Mọi chuyện chỉ có vậy thôi. Giờ mày có thể tìm cách thả tao ra được chưa?"
"Người đó là ai?"
"Tao không biết. Những gì tao biết chỉ có thế thôi."
"Vậy được rồi. Tôi sẽ thực hiện lời hứa." Lần đầu tiên An Nguyệt cảm thấy nói chuyện với người ngu thật thích.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Nhĩ Dập đằng sau, cô đoán ông ta không ngốc đến mức tin rằng cô sẽ thực hiện lời hứa đó chứ.
—————
Nhờ thông tin của Nhĩ Dập mà An Nguyệt cũng đã hiểu vì sao năm đó An Hạ không đưa An Thuần về chăm sóc được. Công việc của bà ấy cũng coi như là hoàn thành.
Nhưng mà bây giờ lại phát sinh một đề khác, người năm đó bảo Nhĩ Gia nhận nuôi An Thuần là ai được chứ.
Vẫn đề là tại sao người đó không tự đem An Thuần đi mà phải nhờ một người khác nhận nuôi.
Aaa....
Càng đi sâu vào vấn đề cô lại càng cảm thấy đau đầu.
Thôi thì trước mắt cứ về An Gia đã rồi tính xem thế nào vậy.
Lần này đi An Nguyệt cũng không nói gì với Bích Thuần cả, cô cảm thấy Bích Thuần cũng không nhất thiết phải biết nó chỉ làm cô ấy suy nghĩ nhiều thêm thôi.
—————
Đúng như lời hứa, Hàn Gia chuẩn bị một chiếc máy bay riêng như cô đã nói.
An Nguyệt ngồi lên ghế lái, kiểm tra tổng thể một lần cuối rồi mới bảo mọi người lên.
"Cô biết lái sao?" Từ Vũ đeo bịt tai vào rồi thử mic.
"Alo... tôi từng lái rất nhiều lần rồi. Yên tâm đi." An Nguyệt cũng đeo tai vào rồi bắt đầu chỉnh ghế lái.
"Hàn Tử Thần, anh phụ lái đi." Nhìn thấy Hàn Tử Thần bước lên ghế sau giọng An Nguyệt vọng lên.
Chân Hàn Tử Thần dừng lại giữa không trung một giây rồi tiếp tục bước lên như không nghe thấy An Nguyệt nói.
Phong Vĩ thấy không ổn mới bước lên trước: "Để tôi."
—————
Chuyến bay cứ thế bắt đầu trong êm đẹp.
An Nguyệt mới đầu cần một thời gian nhất định để có thể làm quen và kiểm soát máy bay tốt hơn, nhờ vậy mà cô được một phen hù doạ những người trong máy bay.
"Cô có thật là biết lái không vậy?" Từ Vũ nắm chặt hai tay vào tay ghế.
Vậy mà giọng An Nguyệt lại như bắt nạt được người khác, cười đểu: "Yên tâm... yên tâm..."
Cũng may một lúc sau An Nguyệt cũng đã kiểm soát được chiếc máy bay đời mới này. Ngay khi mọi người vừa mới khôi phục lại trạng thái căng thẳng cực độ thì có vài tiếng lạ xuất hiện trong máy bay.
Dù có đeo tai nghe nhưng thính giác của mọi người ở đây đều được luyện tập nên cũng đủ để nghe thấy.
"Có người?" An Nguyệt nói nhỏ qua mic.
"Tôi đã kiểm tra kĩ trước khi lên rồi." Phong Vĩ cũng trầm giọng xuống, tạm thời phải xác định xem người ở đó là ai đã.
"Tôi đi." Hàn Tử Thần tháo tai nghe trên đầu ra rồi rời khỏi ghế ngồi.
Anh từ từ bước đến nhà vệ sinh đằng sau mình rồi âm thầm quay ngược trở lại, có lẽ những người kia đoán là anh rời khỏi nên không phòng bị gì thêm.
*bịch
"Ai?" Ngay khi Hàn Tử Thần tóm được gáy của hai người đang lúi húi ở đó.
"Aa..." Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Hàn Tử Thần đơ người một lúc ngay khi nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
Một giây sau khuôn mặt của anh càng đen hơn, giọng nói cũng toả ra hơi thở đầy nguy hiểm.
"Sao hai đứa lại ở đây?"