"Thần, bên cậu thế nào rồi." Giọng Thiên Mạc có chút ấp úng.
"Không sao. Chuyện gì?" Thấy Thiên Mạc gọi điện cho mình, Hàn Tử Thần có linh cảm không hay
"Cậu phải bình tĩnh đã..." Ngơi một lúc Thiên Mạc lại nói tiếp. "Thuần sảy ra chuyện rồi."
"Tớ về ngay." Hàn Tử Thần đáp lại ngay lập tức rồi cúp máy.
Bên phía Hàn Gia anh cũng chỉ giải thích qua rồi rời đi luôn, Hàn Gia dù có lo lắng cho An Nhĩ Thuần nhưng họ không thể dời đi được, Ông cụ Hàn vẫn cần người chăm sóc.
————
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Nửa tiếng trước.
Khi Vĩnh Hy vẫn đang ở bên phòng trông An Thiên và An Hiên thì đột nhiên anh nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ phòng bên cạnh.
Ngay lập tức anh bật dậy rồi chạy sang xem.
Tiếng kêu tít tít gấp gáp của máy đo nhịp tim cho thấy nhịp đập của An Nhĩ Thuần nằm trên một dường thẳng, Bích Thuần thì không hiểu sao lại ngất dưới sàn.
Ngay lập tức anh liền cấp cứu cho An Nhĩ Thuần và Bích Thuần đồng thời gọi cho Thiên Mạc. Thiên Mạc tất nhiên cũng nhanh chóng đến biệt thự.
Mọi thứ dường như chỉ sảy ra trong tích tắc, nhịp tim của Bích Thuần đã đập trở lại nhưng An Nhĩ Thuần thì không, một đường ngang thẳng tắp chạy trên máy đo nhịp tim.
An Nhĩ Thuần ngay lập tức được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, Bích Thuần cũng được đưa đến để kiểm tra.
Đó là lần đầu tiên tim Vĩnh Hy đập nhanh như vậy, nếu An Nhĩ Thuần sảy ra chuyện gì thì tất cả đều tại anh không chăm sóc cô cẩn thận, lần trước cũng thế.
————
Bóng tối...
Nó dường như kéo dài vô tận...
Gần như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Bích Thuần cứ chạy, chạy mãi.
Cô mệt quá.
Chỉ muốn nằm xuống để thư dãn.
Hay cứ nằm đây đi, bóng tối dường như muốn nuốt chửng cô.
Ngay khi Bích Thuần định buông bỏ thì một ánh sáng chiếu xuống chỗ cô.
Thật ấm áp.
Cô vươn tay lên để có thể với tới ánh sáng đó.
Nó giúp cô đứng dậy rồi bước tiếp.
Cô đi mãi, đi mãi...
Cuối cùng cũng chạm được vào ánh sáng đó.
Một bàn tay khác nắm lấy tay cô, cảm nhận được hơi ấm từ người không xa lạ với mình.
Bích Thuần cố hết sức mở miệng.
"Thuần, là cậu."
Một câu hỏi nhưng lại chắc chắn, ánh sáng kia chợt vụt tắt rồi lại hiện lên bóng của một người con gái.
An Nhĩ Thuần đứng đó, mái tóc dài của cô đung đưa huyền ảo, mọi thứ chỉ mờ ảo như một giấc mơ. Rồi từ chiếc bóng đó, một giọng nói ấm áp phát ra.
"Bích Thuần, tớ sẽ đi một thời gian."
"Không, xin cậu. Ở LẠI ĐI."
Tiếng hét của Bích Thuần kéo cô trở lại hiện thực, ánh sáng mặt trời ngay lập tức rọi vào mắt cô.
Chói quá.
Phải mất một lúc, mắt của Bích Thuần mới nhìn rõ được mọi việc xung quanh.
'Đây là...'
Một màu trắng tinh khôi của căn phòng hiện lên trước mắt cô, cánh tay cô khẽ cử động chậm dãi chống lên để ngồi dậy.
Bích Thuần đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh để rõ hơn.
'Bệnh viện sao?'
Vài từ ngữ hiện lên trong suy nghĩ của cô, ngay khi cô vừa dậy thì cửa phòng bệnh được mở ra, một người đàn ông bước vào.
Bích Thuần cố gắng mở miệng định nói gì đó nhưng cổ họng cô khô khốc, giọng nói cũng vì thế mà không thể phát ra.
"Em uống chút nước đi." Người đàn ông đó rót cho cô cốc nước lọc rồi bước đến cạnh cô.
"..." Mộ dòng nước mát lạnh chảy trong cổ họng của Bích Thuần, một lúc sau cô mới lên tiếng. "Mạch Đông, sao em lại ở đây vậy?"
"Em không nhớ gì sao?" Mạch Đông vừa giúp Bích Thuần ngồi ngay ngắn lại vừa nâng giường lên cho cô.
"Em chỉ nhớ em đến chăm sóc Thuần... rồi sau đó..." Bích Thuần ấp úng, cô thật sự không nhớ gì sau đó nữa.
"Em bị ngất đi."
"Em bị ngất sao? Tại sao chứ?"
"Vĩnh Hy nói em nghỉ ngơi không cẩn thận nên kiệt sức rồi ngất đi." Đây là lần đầu tiên Mạch Đông nói dối Bích Thuần từ khi hai người kết hôn, anh không thể để cô biết tim của cô và An Nhĩ Thuần ngừng đập cùng lúc được.
"Vậy Thuần thì sao? Cô ấy thế nào rồi."
"Cô ấy đã được cấp cứu rồi, giờ đang được theo dõi ở phòng đặc biệt."
"Phòng... đặc biệt sao?" Không một ai là không biết, những bệnh nhân vào phòng đặc biệt thường là bị thương nghiêm trọng không thể cứu chữa được nữa hoặc những người không còn khả năng cứu sống đều được đưa vào đây.
"..."
"Em phải đi gặp cô ấy." Bích Thuần trực tiếp rút dây truyền nước của mình ra rồi bước xuống giường, hành động đột ngột của cô khiến chân Bích Thuần như chưa kịp xử lí, tạm thời khiến cô bị tê liệt.
"Để anh đi lấy xe đẩy." Biết không thể ngăn cản cô, Mạch Đông liền ra ngoài kiếm nhanh một chiếc xe đẩy dành cho người bệnh.
————
Quãng đường tùe phòng hồi sức đến phòng đặc biệt không phải là xa nhưng Bích Thuần cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, hành lang bệnh viện hình như cũng dài hơn.
Mất một lúc cả hai người mới đến được phòng đặc biệt.
Qua tấm kính, Bích Thuần thấy An Nhĩ Thuần vẫn nằm đấy, mặt nạ dưỡng khí đã che đi nửa gương mặt của cô.
Bên cạnh cô, Hàn Tử Thần vẫn ngồi đó. Ánh mắt thiếu sức sống nhìn vào An Nhĩ Thuần.
Vĩnh Hy nói với anh, nếu trong vòng mười hai tiếng nữa cô không tỉnh lại thì thật sự An Nhĩ Thuần sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.
Bên ngoài tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ ở đây, sự xuất hiện của Bích Thuần và Mạch Đông cũng chỉ làm cho nơi này thêm người mà thôi.
"Vĩnh Hy, Thuần sao rồi?" Vừa đến Bích Thuần đã lên tiếng luôn.
Vĩnh Hy nhìn người con gái trên xe lăn một chút rồi mới lên tiếng. "Không khả quan lắm. Nếu cô ấy không tỉnh lại."
"..." Ánh mắt Bích Thuần đen lại, hình ảnh của giấc mơ lúc nãy chợt hiện lên trong đầu cô.
An Nhĩ Thuần là đang nói với cô sao?
Nhưng sao lại là cô?
Theo như cô biết thì người đó phải là Hàn Tử Thần mới đúng chứ.
Rồi bất chợt ánh mắt của Bích Thuần hướng vào hai người trong phòng kia. "Tôi muốn vào đó."
"Thần không cho phép ai vào hết." Lạp Mạn thở dài, giờ phút này anh cũng chỉ mong An Nhĩ Thuần có thể tỉnh dậy.
"Tôi có điều muốn nói với cô ấy." Bích Thuần kiên quyết, cô nhất định phải ngăn cản An Nhĩ Thuần rời đi.
Nhìn thấy biểu hiện của cô, Phong Vĩ mới đứng dậy. Anh được coi là người hiểu Hàn Tử Thần nhất, lúc này anh biết Hàn Tử Thần chỉ muốn ở riêng với An Nhĩ Thuần, bất kì ai cũng sẽ không được vào.
Nhưng nếu là Bích Thuần thì... biết đâu cô có thể khiến An Nhĩ Thuần tỉnh dậy.
"Theo tôi."
Sau giọng nói ấy, Bích Thuần theo sau Phong Vĩ vào trong căn phòng.
Một mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi cô nhưng Bích Thuần lại không có biểu hiện gì khác cả, từ đầu tới cuối ánh mắt cô chỉ hướng về một người.
"Cút." Một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ phía Hàn Tử Thần, anh không cho phép một ai đến gần cô cả.
"Thần, là Bích Thuần." Phong Vĩ vẫn kiên trì khuyên Hàn Tử Thần dù tư thế của anh như đã sẵn sàng đánh lại Hàn Tử Thần bất cứ lúc nào.
Giữa những người đàn ông luôn có một cách giải quyết mọi chuyện một cách nhanh nhất.
Đánh nhau.
Cho dù là người thế nào đi chăng nữa thì đàn ông luôn dùng nắm đấm để giải quyết một số vấn đề dù nó chẳng quan trọng.
Hàn Tử Thần khẽ đặt bàn tay của An Nhĩ Thuần mà anh đang nắm xuống giường, anh quay người đã nhìn thấy tư thế của Phong Vĩ như thật dự muốn đánh nhau với anh.
Không phải Hàn Tử Thần không biết, thật ra anh hiểu những gì An Nhĩ Thuần cần lúc này là người nói chuyện với cô ấy, chỉ là anh không chấp nhận người đó không phải là mình mà thôi.
Chỉ kịp nghĩ đến đấy, tay chân của Hàn Tử Thần như được phản ứng lại. Anh xông lên với một cú đấm mạnh mẽ hướng tới Phong Vĩ.
Bích Thuần tưởng Phong Vĩ sẽ né cú đó vì nhìn qua cú đấm đó chỉ như một phát đưa tay mà thôi.
Nhưng không, hai người đàn ông trước mặt cô cứ thế lao vào đánh nhau.
Những cú đánh của họ mạnh mẽ như muốn trút hết những phiền muộn và bực tức trong lòng, Bích Thuần đã nhìn thấy cách này rồi. Đó là cách mà An Nhĩ Thuần dùng mỗi khi bị Nhĩ Gia đàn áp.
Ngay khi cô tỉnh lại khi nghĩ về An Nhĩ Thuần thì cuộc chiến của hai người đàn ông đã xong, Bích Thuần chỉ còn nhìn thấy hai người đó thoải mái nằm xuống đất để thư dãn khiến cô cảm thấy cuộc đấu trước đó như là mình tưởng tượng ra vậy.
Tìm thấy cơ hội, Bích Thuần lăn xe đến bên cạnh giường bệnh của An Nhĩ Thuần. Nhìn sắc mặt tiều tuỵ hoàn toàn khác với hình ảnh trong mơ khi đó, Bích Thuần không khỏi xót thương.
Người bạn này của cô từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy.
"Trước đó không phải dù mày có bị Nhĩ Gia đàn áp thế nào thì vẫn luôn mỉm cười mỗi khi gặp tao sao?"
"Chẳng phải mỗi lần mày bị Mẫn Mẫn bắt nạt đều bí mật tìm chỗ để đánh lại nhỏ sao?"
"Chẳng phải cuối cùng mày cũng có thể trả thù Nhĩ Gia bằng chính thực lực của mình sao?"
"Vậy sao lần này mày không làm thế chứ?"
"Một năm rồi đấy, nó dài hơn nhiều so với mày nghĩ lắm Thuần."
"Tao vẫn luôn mong mỏi đếm từng ngày, chờ mãi... chờ mãi... cuối cùng thì một năm trôi qua. Không phải tao chưa từng nghĩ sẽ bỏ cuộc, chỉ là mỗi khi nhớ đến mày, suy nghĩ đó lại biến mất không còn dấu vết."
"Vậy bây giờ, cái tao nhận được là gì chứ. Một câu nói 'tớ sẽ đi một thời gian' là xong sao?"
"Tao là người tham lam và ích kỉ lắm, nên nó không đủ đâu."
"An Thuần, coi như là lần cuối tao cầu xin mày đấy. Tỉnh lại đi."
Những tiếng nấc hụt cắt ngang câu nói của Bích Thuần, giọng nói của cô trầm ổn và thấp thoáng đâu đó có vẻ đượm buồn.
Cô không còn nước mắt để khóc nữa rồi, đã quá nhiều cho một người rồi. Giọng nói tuyệt vọng của cô vang lên trong căn phòng dường như khiến cho không khí trở nên u ám hơn.
*Tít...
*Tít...