Ông Xã Yêu Quý: Vợ Yêu Chồng Rất Nhiều

Chương 52: Sinh con




"Thuần... Chúng ta, bỏ đứa bé được không?" Hàn Tử Thần khó khăn nói ra.


"..."


Cô không trả lời lại anh, vấn đề ở đây không phải cô phản đối hay không phản đối mà An Nhĩ Thuần đã nhìn thấy vẻ mặt khó khăn của anh, anh không kể với cô chuyện gì cả.


Đùng một cái bảo cô bỏ đứa bé, làm sao cô đồng ý được, chẳng phải đó là điều tất nhiên sao.


Nhưng chính vì điều tất nhiên đó mà cô mới cảm thấy lạ.


Hàn Tử Thần sao lại nói một câu vô vị như vậy chứ?


Thay vì trả lời lại anh, An Nhĩ Thuần mới hỏi một câu.


"Thần... anh nghĩ gia đình là một nơi như thế nào?"


"..." Hàn Tử Thần nhìn cô rồi mới bắt đầu nói. "Nơi họ tâm sự và chia sẻ với nhau, chăm sóc và bảo vệ lẫn nhau."


"Vậy sao anh không thử nói cho em biết?"


"..."


"Ít nhất nếu em bỏ đứa bé thì em cũng phải hiểu chuyện gì đang sảy ra đúng không anh?"


"... Thật ra Vĩnh Hy đã nói với anh. Lần này em mang song thai, là song thai khác trứng. Ở độ tuổi này của em mà mang thai thì tỉ lệ mang song thai có cao hơn một chút nhưng cũng rất hiếm gặp. Không ngờ."


"Vậy có vấn đề gì sao?" An Nhĩ Thuần cũng biết tỉ lệ mang song thai rất hiếm gặp, cô càng vui hơn khi biết trong bụng mình lại có tới hai đứa con, thảo nào cô thấy bụng mình to hơn bình thường.


"Trước đó em có bị tai nạn. Tai nạn đó gây biến chứng không nhỏ đến hai đứa con, vốn đã có khả năng sinh non rồi, bây giờ lại còn là hai đứa. Vĩnh Hy nói nếu việc thực hiện ca mổ không cẩn thận có thể ảnh hưởng đến cả mẹ và con, huống hồ sức khoẻ em không tốt chút nào."


"Không đúng... Chẳng phải trước giờ em rất khoẻ sao? Chăm chỉ tập thể dục? Còn..."


"Đó chỉ là em nghĩ thế thôi." Hàn Tử Thần ngắt lời cô. "Sức khoẻ em ổn là do chế độ ăn uống của em hợp lí, thể dục điều độ giúp hấp thu chất dinh dưỡng tốt hơn mà thôi. Lần này mang song thai hai đứa bé đã hấp thu cả chất dinh dưỡng của em vào trong rồi, Vĩnh Hy có nói sức khoẻ của hai đứa nhỏ vô cùng tốt nhưng của em ngày càng tệ đi."


"Vậy... em sẽ sảy ra chuyện gì?"


"Nếu đẻ hai đứa bé ra, em có thể sẽ mất mạng."


"Vậy nếu bỏ chúng thì sao?"


"Thuần... chúng ta còn rất nhiều cơ hội khác. Lần này chúng ta dừng ở đây thôi được không?" Thay vì trả lời cô, Hàn Tử Thần lại tránh sang vấn đề khác.


"Em cần suy nghĩ." An Nhĩ Thuần từ lâu đã biết nhìn mặt người khác, trong chuyện này hình như Hàn Tử Thần vẫn còn giấu cô điều gì đó.


Việc An Nhĩ Thuần cần làm bây giờ là sắp xếp lại suy nghĩ đã, cô cũng không dám hỏi thêm Hàn Tử Thần về bất cứ điều gì.


Nếu càng hỏi thêm An Nhĩ Thuần sợ anh sẽ càng dễ thuyết phục cô bỏ đứa bé, đối phó với những người như Hàn Tử Thần thì thường chọn cách im lặng sẽ tốt hơn, mà cô lại rất giỏi việc đó.


Mang thai tháng thứ bảy.


Hàn Tử Thần chính thức bắt cô ở nhà để dưỡng thai, sau lần đó anh cũng ngay ngày nhắc nhở cô nhanh chóng bỏ hai đứa bé vì khi chúng càng lớn thì khả năng rủi ro sảy ra khi phẫu thuật càng cao.


An Nhĩ Thuần chỉ ậm ừ cho qua vấn đề này, không phải cô không đồng ý, chỉ là cô thắc mắc điều mà Hàn Tử Thần còn giấu mình là chuyện gì. Nếu chuyện đó không quan trọng thì chắc chắn anh sẽ nói, với lại khi anh chuyển vấn đề là lúc cô nhắc đến chuyện bỏ đứa bé nên chắc chắn nó sẽ liên quan đến cô hoặc cái thai trong bụng cô.


Trong khoảng thời gian khó khăn này, An Nhĩ Thuần tất nhiên là cần một ai đó để tâm sự. Chuyện mở công ty của Mạch Đông diễn ra vô cùng thuận lợi, Hàn Tử Thần chắc có nhúng tay vào đôi chút nhưng cô cũng không cản, nhờ vậy mà Bích Thuần đã có thời gian để đến và tâm sự, trò chuyện với cô.


An Nhĩ Thuần không biết đấy chính là mục đích của Hàn Tử Thần khi giúp đỡ Mạch Đông. Là một người làm ăn, Hàn Tử Thần không bao giờ để mình bị thua lỗ, điều đó đã là bản tính của công việc rồi.


Cả cô và Hàn Tử Thần cũng đã nói hết với Hàn Gia về việc đang phân vân có nên bỏ đứa con hay không.


Sau đó An Nhĩ Thuần để ý hình như chuyện mà anh không nói với cô nhưng anh lại nói với cả Hàn Gia, khi đó cô và Hàn Tử Thần cũng chỉ ở lại Mỹ một hai ngày rồi lại cùng bay về biệt thự.


Lần quay về này La Lệ cũng đi theo hai người, bà nói dù sao An Nhĩ Thuần cũng là con bà nên bà muốn ở bên cô lúc khó khăn.


An Nhĩ Thuần và Hàn Tử Thần đều không có ý kiến gì. An Nhĩ Thuần nghĩ nếu La Lệ biết điều gì đó thì cô chắc có thể moi được thông tin từ bà. Dù sao thì thông tin chỗ bà cũng dễ lấy hơn ở chỗ Hàn Tử Thần.


Nhưng An Nhĩ Thuần hình như đã coi nhẹ La Lệ quá rồi, cô không hề moi được bất cứ thông tin nào từ bà mà mỗi lần bà đều chuyển vấn đề một cách rất thuần thục như bà đã từng làm cả trăm lần ấy. Cái cách bà chuyển vấn đề còn thuận lợi hơn Hàn Tử Thần nữa.


Nhiều khi cô nói chuyện với bà cũng đã đi thẳng vào vấn đề rồi nhưng rôt cuộc bà vẫn nói là không có chuyện gì.


Cuối cùng vẫn là cô bỏ cuộc.


————


Ngay khi An Nhĩ Thuần quyết định buông tay hai đứa bé thì cô lại bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện của Hàn Tử Thần với Vĩnh Hy.


Đó là khi Hàn Tử Thần đưa cô đi bệnh viện để phá thai, cô ngồi đợi ngoài trong khi anh và Vĩnh Hy nói chuyện lần cuối.


"Thần... cậu đã nói cho cô ấy biết chưa?"


"Cô ấy không cần biết."


"Nhưng đó là vấn đề của cô ấy, nếu cô ấy biết mình không thể có con nữa liệu cô ấy có đồng ý cuộc phẫu thuật này không?"


"Không phải cũng có người vẫn có con được đấy sao?"


"Nhưng tỉ lệ rất nhỏ."


"Trong hàng tỉ người mà tớ còn tìm được cô ấy. Đứa con có là gì?"


"Vậy cậu bảo cô ấy vào chuẩn bị đi." Vĩnh Hy thở dài, thôi thì cứ để tuỳ duyên vậy.


Sau đó suy nghĩ của An Nhĩ Thuần trống rỗng, cô... không thể có con nữa sao?


An Nhĩ Thuần sờ xuống chiếc bụng phình ra của mình, con của cô đã biết đạp rồi, cô cảm nhận được sự cử động của nó trong cơ thể của mình.


Lúc đó, bản năng mách bảo cô không được bỏ chúng, cô cũng không muốn thế.


————


Hàn Tử Thần vừa bước ra ngoài đã thấy An Nhĩ Thuần ngồi ở đấy rồi, anh vẫn nghĩ rằng cô lo lắng cho việc bỏ con mà không quên an ủi cô.


"Không sao."


"..."


Thay vì trả lời lại anh, An Nhĩ Thuần vẫn ngồi yên như người mất hồn làm Hàn Tử Thần có chút hoảng hốt. Ngay lúc này cô mới ngửng đầu lên nhìn anh.


"Thần... chúng ta không bỏ đứa bé được không?"


"Em... biết rồi." Thấy vẻ khác thường của An Nhĩ Thuần, anh ngay lập tức đoán ra.


"Phải, việc em sẽ không thể có con nữa."


"Tỉ lệ có con thấp thôi."


"Hàn Gia biết hết rồi đúng không?"


"Anh nói rồi."


"Thần... anh là con trai duy nhất của họ, anh không thể để Hàn Gia không có người nối dõi được."


"Chúng ta có thể nhận nuôi, hoặc mang thai hộ cũng được."


"..." An Nhĩ Thuần lắc đầu. Hai điều đó không phải cô chưa từng nghĩ đến, chỉ là một khi sảy ra tin con dâu Hàn Gia không thể sinh con chẳng phải để lại toàn bộ tiếng xấu cho Hàn Gia sao. Hơn nữa, chính bản thân cô cũng không muốn sảy ra chuyện đó.


Hàn Gia không nói gì chắc là cũng đã chấp nhận việc cô không thể có con được nữa.


Hai người là vì yêu mà đến với nhau. Có con rồi mới kết hôn.


Ban đầu An Nhĩ Thuần vẫn nghĩ cuộc sống của cô đến đây đã là kết thúc rất đẹp rồi, chẳng phải cô chỉ muốn sống như một người con gái, một người phụ nữ hay sao?


Trái tim cô đau lắm... như ngàn mũi kim xuyên qua vậy.


Vậy mà đến lúc này rồi cô vẫn không rơi một giọt nước mắt nào?


————


Một lúc sau cô mới nói tiếp.


"Thần... nếu em khăng khăng giữ lại hai đứa bé này thì sao?"


"Em không sợ anh sẽ giết chúng sao?" Thật ra điều Hàn Tử Thần sợ cô biết là cô sẽ mạo hiểm tính mạng của mình để giữ lại đứa bé, lúc ấy anh sẽ không còn cách nào để khuyên cô bỏ chúng nữa.


"Không đâu, người em yêu rất tàn nhẫn nhưng sẽ không giết đứa con mà em sinh ra đâu." An Nhĩ Thuần mỉm cười nói với anh, cô tin vào lựa chọn của mình, cũng tin vào anh.


"Hứa với anh, hãy sống." Hàn Tử Thần không biết khuyên cô thế nào nữa, việc đến nước này thì đành phải nghe cô thôi.


"Vâng. Em hứa, em còn phải xem con chúng mình nữa chứ."


Lời hứa đó, cô sợ mình không thực hiện được.


————


Mang thai tháng thứ tám qua đi, ban đầu An Nhĩ Thuần cũng dự định rằng cô sẽ sinh non rồi nên tháng thứ chín cô cũng chủ động bảo Hàn Tử Thần đưa cô vào bệnh viện.


Dù An Nhĩ Thuần không thích ở bệnh viện nhưng cũng không còn cách nào, việc cô sinh con có thể sảy ra bất cứ lúc nào.


Điều lo lắng của cô cuối cùng cũng thành sự thật.


Buổi sáng hôm đó rõ ràng cô vẫn cảm thây rất bình thường, đột nhiên sau khi ăn sáng xong bụng cô lại lên cơn đau dữ dội.


Cũng may thời gian này Hàn Tử Thần và Vĩnh Hy luôn thức trực bên người cô.


An Nhĩ Thuần nhanh chóng được đưa vào phòng mổ, trước đó cô vẫn nhìn rõ khuôn mặt của Hàn Tử Thần, cô chắc là sẽ nhớ nó lắm đây.


Của phòng mổ đóng lại.


Ngay khi nằm trên giường chuẩn bị ti thuốc mê, An Nhĩ Thuần gắng cượng cơn đau rồi nói với Vĩnh Hy.


"Vĩnh Hy, cứu lấy con chúng tôi."


"Tôi sẽ cứu cả cô nữa. Thần sẽ chờ."


"Nếu có chuyện gì sảy ra, bảo anh ấy chăm sóc chúng tốt nhất có thể. Nói với chúng, tôi yêu hai đứa nó rất nhiều."


Sau đó thuốc mê gần như đã có tác dụng, An Nhĩ Thuần thiếp đi trong khi cơn đau của cô đã dịu đi rất nhiều.


Thời gian trôi qua, bên ngoài phòng mổ Hàn Gia và tất cả mọi người đều đã có mặt ở đây rồi.


Họ chỉ có thể cầu nguyện cho An Nhĩ Thuần có thể vượt qua cơn khó khăn này.


———


Thời gian mổ không lâu lắm.


Một tiếng sau họ đã nghe thấy tiếng hai đứa trẻ thay nhau khóc trong phòng mổ nhưng cũng chừng một tiếng sau đấy Vĩnh Hy mới bước ra ngoài, trên tay cầm hai đứa trẻ, một trai một gái.


"Tớ xin lỗi... Cô ấy, sợ sẽ không tỉnh lại nữa."