Sau khi đưa ra ý tưởng làm hợp đồng hôn nhân, Tử Thiêm không hiểu sao lại có chút mong chờ.
Anh chưa từng có thời gian yêu đương, một phần nữa là sợ vướng vào rắc rối.
Bình thường anh phải thay ba mẹ trông nom công ty cùng mấy đứa em, rất khổ cực.
Tuy anh luôn giấu kín cảm xúc của mình vào lòng, nhưng đến lúc này rồi, sợ rằng khó tiếp tục nhẫn nhịn.
Anh thật sự cần một người phụ nữ giúp anh quản việc nhà…
Trước sự việc đột ngột ấy, Bạch Nhiễm thẳng thừng nói:
“Không.
Xin lỗi anh, nhưng mà tôi không có ý định kết hôn với bất kỳ ai, cho dù là giả.”
Có lẽ là bị ám ảnh tâm lý từ mối tình cũ, cô cảm giác một mình vẫn tốt hơn nhiều.
Điều kiện của Tử Thiêm vô cùng tốt, ngoại hình xuất sắc, năng lực hơn người, đổi lại cô gái khác chắc chắn sẽ đồng ý với anh ngay, riêng cô thì không được.
“Vậy được rồi.” Tử Thiêm gật đầu.
Được thì tốt, không được thì trở về lại tính.
Dù sao cũng có rất nhiều sự lựa chọn, anh chỉ muốn tìm người hiểu chuyện một chút mà làm giao dịch, bỏ qua chuyện tình cảm.
Đi một lát, không ai tiếp tục mở miệng vì hơi ngượng ngùng.
Tử Thiêm gọi người lái xe đến chỗ họ, sau đó nói với cô:
“Tôi đưa cô về.”
“Làm phiền anh.” Bạch Nhiễm rất lịch sự đưa chìa khóa xe của mình cho đối phương.
Dù sao cũng nên cho anh mặt mũi, sau này chuyện làm ăn của gia đình có khi sẽ cần đến sự giúp đỡ mà, quen biết với người như Nam Cung Tử Thiêm không lỗ.
Tử Thiêm để vệ sĩ của mình lái xe giúp Bạch Nhiễm, còn anh thì cùng cô ngồi trên chiếc Porsche màu bạc đi về phía trước.
Ngồi trong xe, Bạch Nhiễm vẻ mặt cổ quái, đột nhiên nhớ đến tai nạn mà cô gây ra ở kiếp trước.
Tông hỏng đuôi xe người ta còn chưa trả tiền phí sửa chữa nữa.
Mà nói vậy cũng không đúng, bởi cô có lòng muốn đền bù nhưng Tử Thiêm lại chủ động bỏ qua.
Trong lúc Bạch Nhiễm suy nghĩ vu vơ, Tử Thiêm đã đưa cô đến một tiệm bánh.
Anh mua một phần bánh ngọt cho cô, quay trở lại xe và gửi tặng cùng lời chúc:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Trái tim Bạch Nhiễm đột nhiên thấy ấm áp, gật đầu nói cảm ơn.
Sự tinh tế của người đàn ông này khiến cho người ta bất giác có thiện cảm, một chút hành động lịch thiệp cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc với phái nữ rồi.
Tử Thiêm đưa Bạch Nhiễm về nhà, mà một lát sau, vệ sĩ cũng lái xe đến, cung kính trả chìa khóa cho cô.
Trước khi rời khỏi đó, Tử Thiêm nói:
“Nếu đổi ý thì có thể liên lạc cho tôi.”
Anh đặt một tấm danh thiếp màu đen viền vàng tinh xảo vào tay Bạch Nhiễm, sau đó xoay người rời đi.
Bóng lưng cô độc và khí chất thanh lãnh trên người anh rất giống một con sói sống xa bầy đầy kiêu hãnh.
Bạch Nhiễm cầm chặt tấm danh thiếp, vừa vào tới phòng khách liền bị ba mẹ chặn lại, bắt ngồi xuống.
Mẹ cô hết sức nghiêm túc hỏi:
“Thế nào rồi? Con thấy thích cậu ấy không? Có phải rất đẹp trai, rất lịch thiệp không? Cậu ấy định khi nào thì cưới con?”
“Mẹ!” Bạch Nhiễm bất lực gọi.
“Mẹ cái gì mà mẹ? Con có biết ba con may mắn cỡ nào mới hẹn được cậu ấy không hả? Ba mẹ thật sự hy vọng con sẽ quên tên nhóc Quý Thần đi, mau chóng gả cho một người tốt.”
“Dựa vào đâu mẹ nghĩ anh ta là người tốt?”
Ông Bạch nãy giờ im lặng cũng lên tiếng:
“Con không tin vào mắt nhìn người của ba mẹ hay sao? Ba mẹ đã sống đến từng này tuổi, Tử Thiêm là người đàn ông của gia đình, nếu con gả được cho cậu ấy thì coi như ba yên tâm rồi.”
“Con gái, con có yêu ba mẹ không?”
“Tất nhiên là…” Bạch Nhiễm thấy có gì đó sai sai, nhưng vẫn nói: “Yêu chứ.”
Ông bà Bạch đồng thanh:
“Vậy thì con mau ký hợp đồng hôn nhân đó đi.”
Bạch Nhiễm: “???”
Rốt cuộc lý do gì đã khiến ba mẹ cô phải vội vàng rao bán cô như vậy? Cô vừa trẻ vừa đẹp, chưa đến mức bị ế đâu mà! Một quả cà chua cho dù bị héo thì khi đặt lên sạp, người bán hàng cũng không gấp đến thế!