Lại qua vài ngày, tình trạng của con trai bọn họ đã dần ổn định lại, bác sĩ không dám bỏ lỡ bất kỳ một chút biến chuyển nào. Vì để xin lỗi gia đình, vị bác sĩ kia còn nhận mọi chi phí thăm khám của bọn trẻ khi chúng lớn lên, nhưng Tử Thiêm từ chối:
“Tôi không trách anh, cho nên đừng ôm lỗi về mình.”
Không phải bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng thành công mỹ mãn, người ta đã không cố ý, chẳng lẽ anh có thể cắn chặt không buông sao? Tử Thiêm suýt xúc động lao lên đấm nhau với bác sĩ chính của ca phẫu thuật sinh mổ đó, nhưng hai em trai cản lại, cha mẹ đều lên tiếng khuyên ngăn, cho nên anh mới nhịn xuống được.
...
Hôm ấy, Nam Cung Lân cũng đến thăm bé con và còn ở lại cùng vệ sĩ để canh chừng. Nói thế nào thì đây cũng là lúc quan trọng, nếu để bọn nhỏ bị bắt cóc thì không hay lắm. Bên ngoài họ có nhiều kẻ thù, làm gì cũng nên cẩn trọng.
Trong phòng sáng đèn, Nam Cung Lân đang nhắn tin cùng bạn gái thì nghe thấy tiếng đẩy cửa. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy một nữ y tá có chút lạ mặt tiến tới bên cạnh chỗ cháu mình, nhìn một lát và nói:
“Tình hình của cháu bé đã ổn định, bác sĩ Chương bảo tôi đến đây đưa thằng bé ra khỏi phòng hồi sức.”
Bác sĩ Chương? Nam Cung Lân nhìn thật kỹ người phụ nữ kia, không có bảng tên, hơn nữa tác phong của người này không hề giống y tá chút nào. Ngay khoảnh khắc cô ta đưa tay về phía lồng ấp, Nam Cung Lân nhẹ nhàng chặn lại, mỉm cười:
“Không biết bác sĩ Chương hiện tại đang ở đâu, tôi muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với ông ấy.”
Cô nàng y tá hơi giật mình, giả vờ bình tĩnh đáp:
“Anh muốn nói gì?”
“Hỏi ông ấy xem tại sao nhịp tim của thằng bé vẫn rất chậm mà muốn mang ra ngoài? Có cần bằng bác sĩ nữa hay không?” Nam Cung Lân ánh mắt cong cong, đưa tay ra sau ngoắc một cái.
Vệ sĩ hai bên lập tức tiến lên chặn lối ra, thân hình bọn họ cao lớn, chỉ cần đứng ở đó là chắn gần hết cánh cửa.
Nữ y tá có chút thấp thỏm trong lòng, hỏi:
“Anh định làm gì?”
“Bảng tên của cô đâu?” Nam Cung Lân tiến tới một bước, khiến cô ta thụt lùi về sau.
“T-Tôi quên mang rồi.”
Nam Cung Lân lại hỏi:
“Vậy sao? Cô có số của bác sĩ Chương không?”
“Tôi không mang điện thoại theo.”
“Được rồi, cứ cho là cô không mang điện thoại đi.”
Trên mặt của Nam Cung Lân thoáng chút gian tà, hắn cầm điện thoại ra, lướt danh bạ rồi bấm một dãy số và nói:
“Vừa hay tôi có số của ông ấy. Cô tên gì nhỉ? Để tôi xác nhận với ông ấy xong sẽ cho cô mang cháu tôi ra ngoài.”
Thấy tình hình không ổn, nữ y tá thò tay vào trong túi áo, đột nhiên móc ra một cái dao rọc giấy và đâm về phía Nam Cung Lân. Ánh bạc lóe lên, Nam Cung Lân phản xạ cực nhanh, lui về sau nửa bước lấy thế, ném điện thoại sang một bên rồi dùng hai tay bắt lấy hai bên cổ tay của đối phương. Sức lực của Nam Cung Lân lớn hơn cô ta nhiều, hắn cũng lớn lên dưới nắm đấm của mấy vệ sĩ trong nhà, tất nhiên sẽ không bị người như cô ta đánh lén.
Nam Cung Lân bẻ ngược hai tay của cô ta ra phía sau, cô ta đau kêu oai oái rồi thả lỏng con dao ra.
Leng keng.
Cùng với âm thanh của con dao rọc giấy rơi xuống đất, vẻ mặt nữ y tá trở nên dữ tợn, cô ta kêu gào:
“Aaaa! Buông tay ra!”
Nam Cung Lân thật sự buông tay cô ta ra, nhưng lại đè đầu cô ta xuống đồng thời kết hợp động tác gạt chân.
Nữ y tá chỉ cảm thấy cả người đảo mạnh một cái, cơn đau từ trên trán lập tức truyền tới. Cô ta bị đè đầu xuống dưới sàn nhà đánh “rầm” một tiếng.
Người phụ nữ này bị đập đầu xuống đất mà vẫn không ngừng giãy giụa, kêu gào:
“Khốn kiếp! Anh đang làm gì thế hả? Tôi là y tá của bệnh viện! Tôi sẽ kiện anh tội cố tình gây thương tích cho người khác!”
“Ồ?” Nam Cung Lân nâng môi lên, nói: “Để tôi gọi cảnh sát giúp cô.”
Dứt lời lại quay sang nói với hai vệ sĩ ở cửa:
“Gọi cảnh sát.”
“Vâng!”
“Khoan đã, gọi Dịch Phàm tới đi.” Nam Cung Lân đổi ý.
Dù sao trong nhà cũng có một tên em rể là thiếu tướng, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng để cậu ta xử lý là được rồi.
Chuyện ở phòng hồi sức nhanh chóng truyền tới tai Tử Thiêm, anh đang cãi nhau với vợ vì cô yêu cầu được gặp con mà anh không cho, đến lúc quan trọng đó thì bên kia lại có người gọi anh.
Tử Thiêm nói với vợ:
“Chuyện này nói sau, anh phải đi xử lý công việc.”
Một tuần rồi chưa được gặp con, chỉ phải nằm trên giường kiêng cữ đủ thứ, Bạch Nhiễm sắp phát điên. Cô thấy anh chuẩn bị rời đi thì dứt khoát cầm lấy đồ trên bàn ném về phía anh, quát:
“Anh đứng lại!”
Xoảng.
Một cái cốc thủy tinh bị cô ném vỡ, hai mắt cô đỏ ngầu liếc nhìn anh:
“Tử Thiêm, một tuần rồi, một tuần rồi! Em đã sinh một tuần rồi! Tại sao không cho em gặp con? Tại sao lại nói dối em hết lần này đến lần khác?”