Ông Xã Yêu Nghiệt

Chương 53: Tống Lãng




Bạch Nhiễm biết Nam Cung gia từng làm mafia, nhưng không ngờ được có một ngày mình sẽ phải trải qua cảm giác đầu đặt bên dưới lưỡi hái tử thần thế này.

Chỉ cần trúng một viên đạn thôi, vậy chính là một thây ba mạng!

Mồ hôi lạnh ồ ạt chảy ra sau lưng Bạch Nhiễm, cô mới chạy được mấy bước đã có cảm giác không ổn lắm.

Ba vệ sĩ đi sát và vây cô vào giữa, họ chỉ sợ cô chẳng may bị đạn lạc bắn trúng thì Nam Cung gia sẽ lật tung trời đất để trả thù, dẫn đến một trận chiến đẫm máu.

Bạch Nhiễm ấn nút định mở thang máy, nhưng lúc này, cô đột nhiên nhận ra nếu đối phương đã mai phục ở đây, vậy thì trong thang máy cũng sẽ có người?

Mới nghĩ đến đó, cô liền trông thấy cửa thang máy tự động mở ra, bên trong có bóng người! Bạch Nhiễm hô lên:

“Có người!”

Ba vệ sĩ vẫn phản ứng chậm mất nửa nhịp, hai người bên cạnh đều bị bắn trúng ngay giữa đầu, máu tươi lập tức văng ra tung tóe, dính đầy lên cả khuôn mặt của cô, một lần nữa khiến cả người cô bị nhuốm đỏ.

Bạch Nhiễm run rẩy che miệng, chớp mắt, bên cạnh cô chỉ còn một người duy nhất.

Cô không muốn họ chết, không được, đừng mà, những người này đều là người tốt! Bạch Nhiễm.

rơi nước mắt nhìn xác của hai vệ sĩ ngã dưới chân mình, không cách nào tiếp thu nổi.

Từ thang máy nhanh chóng xuất hiện một đám người, bịt miệng kéo Bạch Nhiễm vào trong, sau đó nổ súng bắn chết vệ sĩ còn sót lại.

Bạch Nhiễm tận mắt nhìn thấy người kia bị bắn chết, trước lúc đó anh ta còn mấp máy môi nói xin lỗi với cô.

Cô khóc dữ dội và muốn hét lên thật to, nhưng miệng bị giữ chặt nên chỉ có thể phát ra âm thanh kêu gào qua cổ họng.

Không, không, không! Bạch Nhiễm hai mắt cay rát, cả người run lẩy bẩy vì sự hy sinh của những vệ sĩ vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Lẽ ra cô không nên đến đây, không nên! Lỗi tại cô, tất cả đều là lỗi tại cô!

Bạch Nhiễm khóc lóc thảm thiết, sự kích động quá mức khiến bụng cô nhói lên từng hồi.

Cô đau đớn, vội đưa hai tay ôm bụng, thang máy đã đóng lại và đưa cô xuống dưới.

Một tên phát hiện ra sự khác thường của cô, vội nói:

“Chờ một chút, cẩn thận vào, cô ta đang ôm bụng!”

Bọn chúng nghe lời Tống nhị gia, đến bắt sống người để trao đổi cùng Nam Cung gia chứ không phải gây hấn với Nam Cung gia.

Thực chất, nếu để Bạch Nhiễm chịu tổn thương, nói không chừng Tống Lãng còn chưa kịp thâu tóm khu giữa hỗn loạn đã bị phanh thay thành từng mảnh..

Tên phía sau nới lỏng tay và buông Bạch Nhiễm ra, cô liền có người ôm bụng.

Bởi vì cô mang thai đội nên bụng bây giờ khá to, một loạt hoạt động mạnh vừa rồi khiến hai đứa trẻ đều bị ảnh hưởng.

Cô đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch mà ngồi bệt xuống.

Đám người bên trong thang máy cũng lập tức xanh mặt theo.

Lúc này, Nam Cung Lân cũng đã bị dồn vào trong góc, hẳn ý thức được cả cái nhà hàng không nơi nào an toàn.

Bọn khốn kia đã lập ra một kế hoạch để nhằm vào chị dâu của hắn!

Trong điện thoại truyền ra âm thanh lạnh như kết bằng của Tử Thiêm:

“Lân, đừng manh động, đừng để bị thương.”

Lúc này, Nam Cung Lân ngồi ở một bên cũng bị thương đổ máu, đang được y tá cầm máu giúp.

Vừa rồi hắn liều mạng đuổi theo đám người bắt cóc, nhưng lại không cẩn thận bị bắn vào mu bàn tay.

Tử Thiêm biết lúc này gấp gáp chỉ phản tác dụng, nếu bọn chúng đã không nhắm vào Bạch Nhiễm ngay từ đầu thì chỉ có thể là muốn bắt cóc đưa điều kiện.

Anh đi đến chỗ em trai, nhìn thấy hắn cúi đầu tự trách liền an ủi:

“Không phải lỗi của em, trước trở về đi.”

Nam Cung Lân gật đầu: “Có lẽ lát nữa anh phải đi gặp đối phương rồi.”

“Ừ, không cần lo quá.”

Tử Thiêm cố gắng nhìn xuống cảm giác đau đớn trong lòng, an ủi mọi người, sau đó lên xe và rời đi.

Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông, là số điện thoại của vợ anh.