Ông Xã Yêu Nghiệt

Chương 37: Anh Có Giỏi Thì Cởi Ra Hết Đi!




Lúc ấy, Bạch Nhiễm cứ cảm giác có gì đó không đúng, cân cấn trong lòng mãi mà không dám lên tiếng hỏi mẹ chồng.

Cô quay về phòng, nhập mật khẩu xong thì vừa vặn bắt gặp cảnh Tử Thiêm đang thay quần áo.

Anh nghiêng người sang nhìn cô, áo sơ mi trắng rộng mở để lộ một phần cơ bắp cân xứng, đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần tây sang trọng đập vào mắt cô, mạnh mẽ, gợi cảm.

Bạch Nhiễm nhìn chăm chú, mà Tử Thiêm sau đêm hôm qua cùng cô lăn giường thì đã không còn biết ngại ngùng gì nữa.

Ăn được quả ngon quả ngọt xong, tâm tình anh biến đổi vô cùng lớn.

Anh thử kéo góc áo sơ mi lên, đôi mắt to tròn của bà xã anh liền lấp la lấp lánh.

“Em muốn xem kỹ hơn không?” Anh hỏi.

“Anh nói gì?”

“Hôm qua không bật đèn nên hơi tối, nếu em muốn nhìn thì.” Anh nói đến đây giả vờ cởi áo ra.

Bạch Nhiễm cũng không thua kém gì, khoanh tay đứng đó:

“Anh có giỏi thì cởi ra hết đi.”

Được rồi, Tử Thiềm thừa nhận mình không đấu lại cô vợ nhỏ của anh, ánh mắt của cô quá mức mãnh liệt, khiến anh thấy mình như đang trần truồng đứng trước mặt cô, dù rằng chỉ mới lộ có một nửa cơ bụng.

Anh hất vai, kéo áo về vị trí cũ rồi cẩn thận cài nút vào.

Ngón tay thon dài trắng mềm của anh lướt đến đâu, mắt Bạch Nhiễm dừng lại ở đó.

Kiếp trước, cô quen được Quý Thần cũng xem như một gã đàn ông có ngoại hình khá đẹp, nhưng khi so sánh với Tử Thiêm thì quả thật là...!Không dám nghĩ nữa.

Người trước mắt thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, chân vừa dài vừa thẳng, cô nhìn nhiều một chút liền muốn

ngã quỵ.

Cô lọ mọ đến gần, từ phía sau ôm tiến tới ôm eo anh và hỏi:

“Anh định đi đâu vậy?”

“Ra ngoài gặp bạn một chút, em muốn đi cùng không?” Lưng truyền tới cảm giác mềm mại đàn hồi, Tử Thiêm hơi mất tự nhiên hắng giọng.

“Em đứng thẳng người lên đã”

“Sao vậy? Ôm một chút thôi mà?”

Bạch Nhiễm được đà lấn tới, úp mặt vào lưng anh hít hít một chút, mùi thật thơm, anh vừa tắm xong sao? Đang mải mê ngửi mùi trên thân anh, Bạch Nhiễm đột nhiên kêu lên:

"A!"

Trong chớp mắt, cả cơ thể cô ngả nghiêng và bị người đàn ông xoay người ôm lấy, sau đó ném thẳng lên giường!

Bạch Nhiễm lăn một vòng ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tử Thiêm tiến sát tới, hai khuôn mặt kề sát vào nhau, mùi hương trên người anh như phóng đại thêm mấy lần.

Cô vội vàng cười lấy lòng:

“Ông xã, không phải anh định ra ngoài à?”

Nghe cô gọi “ông xã”, khóe môi Tử Thiêm cong lên, vẻ mặt gian manh nói:

“Bây giờ không muốn đi nữa.”

Tay Tử Thiêm trượt vào trong eo cô, bị cô bắt lại:

“Em cũng định ra ngoài! Em phải đi mua họa cụ!”

“Muốn mua gì cứ nói, sẽ có người mua giúp em.” Giọng anh có chút lười biếng, hôm nay vốn là ngày nghỉ, lại phải ra ngoài, anh cũng không bằng lòng lắm.

Bạch Nhiễm biết anh xã của cố định làm gì, vội hất cái móng vuốt của anh ra và bò sang bên cạnh.

Cô nói:

“Không được đầu, cái này em phải tự đi xem”

Cô dứt khoát nhảy xuống giường, kéo giãn khoảng cách với anh.

Thật nguy hiểm! Suýt chút nữa cô lại bị người ta ăn sạch sành sanh rồi!

Thấy cô trốn tránh, Tử Thiêm cũng không đuổi theo mà ngồi thẳng người lên, vỗ vỗ đùi mình và nói:

“Lại đây.”

Sau đó, vì mỹ thực trước mắt mà anh bỏ rơi bạn mình.

Góc áo sơ mi thẳng thơm của anh trở nên nhăn nhúm, anh bình tĩnh dùng một tay cởi cúc áo, một tay giữ chặt gáy Bạch Nhiễm.

“Ưm, anh, buông tay.”

Bạch Nhiễm thở dốc ngã ra giường, bị hôn đến đầu óc mụ mị, dưới thân bắt đầu tiết ra chất dịch ái muội.

Ngũ quan của cô nhuốm lên chút mùi vị tình dục, so với bình thường kiều diễm hơn nhiều lắm, lỗ tai và gò má nóng bừng cũng trở nên hồng hào đáng yêu.

Có kinh nghiệm từ đêm qua, Tử Thiêm nhanh chóng kích thích những nơi mẫn cảm của cô, chơi đùa và nhóm lửa khắp nơi trên cơ thể quyến rũ ấy.

Chiếc giường đáng thương một lần nữa phát ra âm thanh cộc cộc khi bị va chạm vào vách tường, không phải vì nó quá yếu ớt, mà vì hai người phía trên đang vận động không biết tiết chế sức lực.

Tử Thiêm giữ chặt eo nhỏ của Bạch Nhiễm, miệt mài ở trên thân cô ra sức, sau đó, kế hoạch ra ngoài đi mua họa cụ của cô cũng vỡ tan tành! Mà bạn anh, hiện tại có lẽ đang thầm mắng anh vì dám cho cậu ta leo cây!