Ông Xã Yêu Nghiệt

Chương 24: Đưa Cơm




Bạch Nhiễm mở to hai mắt trân trân nhìn anh, tim gần như không đập nữa rồi.

Cô vừa sợ vừa thấy là lạ, nơi sâu thẳm nhất như đang có thứ gì rục rịch muốn phá vỡ giới hạn mà nở bung ra.

Trông anh vậy mà khỏe thật, bế cô dễ như trở bàn tay, thậm chí lúc cô ngã mạnh xuống cũng không làm anh lảo đảo chút nào.

Trong phòng tĩnh lặng, Tử Thiêm cầm lấy những vật dụng trong tay cô và nói:

“Để ngày mai tôi gọi người tới treo giúp em”

“A? Không cần đâu, tôi có thể tự làm được.”

“Em muốn ngã thêm lần nữa?” Tử Thiêm hỏi.

“Anh giữ ghế cho tôi không phải được rồi sao?”

Bạch Nhiễm chặn họng anh, sau đó hối thúc:

“Nhanh lắm, nhé?”

Cô đứng lên rồi lại kéo cái ghế về vị trí cũ, Tử Thiêm không nói được gì, tiến tới giúp đỡ.

Bạch Nhiễm đặt một tay lên vai anh và trèo lên ghế, cảm thấy vị trí đứng của mình không đúng, cô nói:

“Anh kéo ghế qua bên phải một chút, đúng rồi, một chút nữa.”

Đại thiếu gia của Nam Cung gia bây giờ bị một cô gái sai xử như người làm thế này thật sự rất hiếm thấy, hơn nữa anh còn ngoan ngoãn nghe theo, vẻ mặt không có chút khó chịu nào.

Tính cách của Tử Thiêm chịu nhiều ảnh hưởng từ mẹ, sự kiên nhẫn của anh rất cao, đặc biệt là đối với gia đình.

Vì để tránh cho Bạch Nhiễm ngã thêm lần nữa, anh đưa một tay lên ôm eo cô, động tác quá đỗi tự nhiên ấy làm cô hơi mất tập trung, suýt chút làm keo nến đổ lên tay.

Hì hục một lúc, vẫn là không ổn.

Bức tranh hơi to, nếu dùng keo thường để dán sẽ không trụ được bao lâu.

Tử Thiêm sớm biết như vậy, nhưng thấy cô buồn bực ngồi bên bàn làm việc và cố gắng sửa giá treo, anh chỉ có thể gọi điện thoại bảo người mang dụng cụ đến, sau đó bắt đầu giúp cô khoan tường.

Việc này Tử Thiêm cũng từng làm giúp em gái cho nên có kinh nghiệm, chẳng mấy chốc anh đã hoàn thành công việc mà Bạch Nhiễm cố gắng mãi cũng chưa xong.

Cô VỖ VỖ tay khen anh, nửa đùa nửa thật nói:

“Anh giỏi thật đó, không ngờ chủ tịch cũng biết làm những thứ lặt vặt trong nhà.”

“Cũng tạm” Tử Thiêm khiêm tốn đáp.

Bạch Nhiễm nhớ đến chuyện ba cô từng nhận xét anh là người đàn ông của gia đình, bây giờ mới thật sự hiểu mắt nhìn của ông ấy tinh tường cỡ nào.

Cả hai lục đục cả buổi cuối cùng cũng xong, Bạch Nhiễm vệ sinh mặt mũi rồi chăm sóc da trong lúc Tử Thiêm ở trên giường xem điện thoại.

Bọn họ lại ngủ cùng nhau, nhưng ở giữa chặn một cái gối ôm đáng ghét.

Ngày hôm sau tỉnh giấc, Tử Thiêm nhìn bức tranh treo tường một chút rồi mới xuống giường.

Người làm gõ cửa tiến vào, đang chuẩn bị mang bữa sáng cho họ nhưng bị anh ngăn lại, anh nhìn thoáng qua mâm cơm kia, nói:

“Tăng lượng cơm của thiếu phu nhân lên một chút.”

“A? Vâng?”

“Chú ý chọn những thứ nhiều dinh dưỡng.”

“Vâng ạ!” Người làm chớp chớp mắt nhìn theo bóng dáng của Tử Thiêm.

Anh vào nhà vệ sinh, lúc rửa mặt còn nhớ đến dáng người của Bạch Nhiễm.

Hôm qua ôm cô trên tay mới phát hiện ra cô khá gầy, ăn uống phải điều đó thì mới tốt cho sức khỏe.

Sau khi để người làm gọi cho phòng bếp dặn dò về chế độ ăn của vợ xong, Tử Thiêm khoác áo vest vào, thắt cà vạt, chỉnh lại tay áo và ra ngoài.

Tầm mười phút sau, Bạch Nhiễm cũng dậy.

Mỗi lần cô thức giấc thì Tử Thiêm đều đã chuẩn bị đi làm và đến đêm mới trở về, bận rộn mà chân không chạm đất.

Cô rốt cuộc hiểu lý do trước kia anh ta

chưa từng yêu đương rồi, thời gian đầu ra chứ?

Bạch Nhiễm biết được chuyện này thì hăng hái muốn vào bếp tự tay làm gì đó cho Tử Thiêm, cô cũng chẳng rõ bản thân đang diễn trước mặt mẹ chồng hay thật sự muốn cảm ơn anh vì chuyện hôm qua.

Làm xong, đóng gói cẩn thận, tài xế đã chờ cô dưới nhà.

Bạch Nhiễm ôm túi thức ăn, có chút hồi hộp ngồi trên xe, chạy thẳng đến chỗ công ty.

Mấy ngày qua dụng tâm tìm hiểu, cô biết Tử Thiêm sở dĩ có thể đứng được ở vị trí ngày hôm nay đều là dùng cả thanh xuân để đổi lấy.

Sự chín chắn, kiên cường của anh không phải tự nhiên mà có, đều do rèn luyện lâu năm mà ra cả.

Tập đoàn tài chính của Nam Cung gia nằm chễm chệ giữa thành phố, chiếm một mảnh đất rộng, từ xa đều có thể nhìn ra sự khác biệt của nó.

Kiến trúc kiểu tây Âu đơn giản mà sang trọng, gam màu cũng giống như con người Tử Thiêm, là màu tro nhạt.

Khi Bạch Nhiễm mang cơm bước tới cổng chính, bảo vệ không ngăn cản cô, nhưng muốn vào được thang máy đi lên phòng làm việc thì cần có thẻ nhân viên.

Mà cô, nào có chứ?