Sáng hôm sau, Mộc Dao gấp gáp đòi Cẩn Thiệu Lăng đưa cô đi gặp ba mẹ anh.
Thấy thái độ của cô có chút gì đó rất lạ khiến anh phải nghi ngờ.
"Đi gặp ba mẹ anh?"
"Đúng." Quách Mộc Dao vội gật đầu.
"Để làm gì?"
"Em có việc muốn nói với họ!"
"Quan trọng lắm à?"
"Rất quan trọng."
"Chuyện gì mà quan trọng vậy?"
"..."
Cẩn Thiệu Lăng thấy vẻ mặt khó nói đó của cô, anh cũng không thắc mắc thêm, đi vào phòng thay bộ đồ khác để đi đưa cô đi.
Cẩn Thiệu Lăng mặc chiếc sơ mi trắng và quần tây màu đen, nhìn rất đẹp trai.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng nhau đến gặp ba mẹ của Cẩn Thiệu Lăng.
Chiếc Porsche lái đến trước cổng của một căn biệt thự to lớn.
Nơi này được gọi là Cẩn Trạch.
Hai người tháo dây an toàn ra cùng lúc, Cẩn Thiệu Lăng vừa bước xuống xe định vòng qua cửa xe bên kia thì Mộc Dao đã vội vội vàng vàng mở cửa xe bước xuống.
Một người đàn ông bước đến mở cánh cổng ra, vừa mở vừa cúi đầu gọi "Đại thiếu gia."
Khuôn mặt Cẩn Thiệu Lăng bỗng trở nên lạnh lùng, bước chân nhanh nhẹn bước vào.
Mộc Dao nhìn thái độ của anh, ngơ người không biết nên làm gì chỉ im lặng đi theo.
Sau khi Thiệu Lăng và Mộc Dao đã vào nhà, người đàn ông vừa mở cổng lúc nãy mới lái chiếc Porsche vào trong sân rồi quay ra đóng cánh cổng lại.
"Ba, mẹ!" Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy Tần Nhã Liên và Cẩn Bắc Thành đang ngồi uống trà, lên tiếng gọi.
"Ôi! Hôm nay mẹ thấy mặt trời mọc đằng đông mà nhỉ?" Bà đặt tách trà đang cầm trên tay xuống cái đĩa trên bàn, nhìn con trai.
"Mẹ à! Hôm nay con đưa tiểu Dao đến gặp mẹ mà." Cẩn Thiệu Lăng nhìn mẹ.
"Ta nghĩ đây là ý của con dâu mẹ thì đúng hơn." Tần Nhã Liên nhìn Mộc Dao đang đứng sau Cẩn Thiệu Lăng, đáp.
Thấy Tần Nhã Liên đang nhìn về phía cô, Quách Mộc Dao liền bước lên, đứng ngang với Cẩn Thiệu Lăng, cúi thấp người, lấy hết can đảm nói:
"Cẩn phu nhân! Cẩn lão gia! Con xin từ chối việc kết hôn."
Lời nói của cô làm ba người xung quanh bàng hoàng.
Ai lại không muốn gả vào gia đình giàu có, tại sao cô lại từ chối việc kết hôn với một người giàu có và quyền lực như Cẩn Thiệu Lăng?
"Con...con...con thấy mình không xứng với Thiệu Lăng!" Quách Mộc Dao ấp úng nhưng vẻ mặt vô cùng cương định.
Tần Nhã Liên phì cười, nhìn sang con trai:
"Lăng! Hình như ba có chuyện cần bàn với con đó."
"Dạ?" Cẩn Thiệu Lăng vẻ mặt khó hiểu nhìn mẫu thân đại nhân.
Chẳng phải chuyện bây giờ cần bàn là tại sao tiểu Dao lại từ hôn à? Còn việc gì khác để bàn nữa!.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Cẩn Bắc Thành nhìn thấy vợ ông liếc mắt ra hiệu liền đặt tách trà xuống, đứng dậy kéo con trai lên lầu.
Thấy hai cha con Cẩn Thiệu Lăng đi mất.
Tần Nhã Liên liền đứng lên kéo Quách Mộc Dao ngồi xuống ghế với bà, bà vừa kéo, vừa nói:
"Ngồi xuống đây với bác!"
Quách Mộc Dao ngớ người ngồi xuống, không hiểu được ý của Tần Nhã Liên là gì.
"Con cứ bình thường là được, không cần lo." Tần Nhã Liên nhìn cô gái trước mặt, cười dịu dàng.
"À.....con, chuyện lúc nãy con vừa nói là thật.
Con không muốn cưới Lăng!" Quách Mộc Dao nói ra lời mình đã nghĩ.
"Tại sao? Chẳng phải con một lòng thương nó sao?"
"Thật sự là con một lòng thương anh ấy, lúc đó là do con chưa biết thân phận thật của anh ấy là gì!...Con cứ nghĩ anh ấy cũng là một người bình thường như con, tuy lạnh lùng ít nói nhưng lại không hống hách, con thường thấy anh ấy đi bộ về, còn những món đồ anh ấy dùng cũng giống như người khác không có gì đắt tiền cả." Quách Mộc Dao nói ra những gì mà cô đã từng nghĩ về Cẩn Thiệu Lăng.
"Đúng vậy! 10 năm trước Cẩn thị bị người khác hãm hại, tráo hàng giả vào công ty làm công ty thiệt hại rất nhiều vốn, suýt nữa là rơi vào bờ vực phá sản.
Còn em nó thì bị bệnh nặng, phải chi rất nhiều tiền để lo bệnh....!vậy nên nó mới dành dụm tiền để phụ gia đình.
Mãi đến 2 năm sau, công ty mới đứng lên được, đến năm thứ 3 cũng là năm Thiệu Lăng ra nước ngoài du học thì công ty mới hoạt động lại như cũ…" Tần Nhã Liên vừa kể vừa nắm lấy đôi tay xinh đẹp của Quách Mộc Dao..