"...tôi xin lỗi, đã làm anh mất thể diện." Quách Mộc Dao vừa buồn vừa sợ, cúi đầu xin lỗi Cẩn Thiệu Lăng.
"Cẩn thiếu gia.
Tôi đã biết thân phận của anh rồi, tôi không dám trèo cao." Cô vẫn nhớ đến chuyện 7 năm trước và hành động quá đà vừa rồi, cô sợ mọi người sẽ nghĩ cô là người muốn trèo cao nên vội vàng giải thích.
"Thật ra chuyện 7 năm trước là do..." Anh có ý định giải thích với cô chuyện lúc trước nhưng lại bị cô ngắt lời.
"Lúc trước, tôi không biết anh là đại thiếu gia giàu là tôi sai, tôi biết là do tôi tự suy diễn là do tôi nghĩ anh cũng thích tôi nên mới bảo vệ tôi...!Tôi xin lỗi tôi sai rồi, tôi đã không biết anh chỉ thấy lũ bạn học của tôi quá đáng nên mới giúp đỡ tôi mà thôi..."
Cô ngửa mặt lên, hít một hơi thật sâu rồi thở ra mới dám nói tiếp, cô sợ rằng những ký ức đó sẽ khiến cô rơi nước mắt:
"Tại sao hôm qua anh lại cứu tôi khỏi cái chết làm gì chứ?.."
"Em không cần mạng sống à?" Cẩn Thiệu Lăng nhăn mày nhìn cô.
"Đúng vậy!" Quách Mộc Dao thẳng thừng trả lời mà không do dự, cô nhìn sang phía khác nói tiếp:
"Từ khi lọt lòng mẹ, cha đã bỏ rơi mẹ con tôi cưới vợ mới, mẹ tôi ôm hận gieo mình xuống biển tự vẫn, tôi được đưa đến cho ba chăm sóc, ít lâu sau vợ mới của ông ấy có thai nên ông ấy từ tôi đẩy tôi cho ông ngoại nuôi dưỡng...!bây giờ công ty ba tôi sắp phá sản, ông ta nhận tối về rồi bán tôi cho lão già hơn 50 tuổi để lấy tiền cứu công ty..."
Nói chưa hết lời nước mắt đã lăn tròn trên khuôn mặt trắng trẻo của cô.
Cẩn Thiệu Lăng nhìn thấy Quách Mộc Dao khóc đến nỗi tắt cả tiếng, tim anh bỗng lại và nhói lên.
Anh bước đến bên cô, ôm lấy cô, vuốt mái tóc đen mượt mà của cô, nhẹ nhàng an ủi:
"Em đừng khóc nữa, hôm nay ở lại ăn tối với anh được không? Anh sẽ lấy rượu cho em uống, chia sẻ nỗi buồn cùng em có được không?"
Mộc Dao vừa khóc vừa nấc, lắc lắc đầu ý muốn từ chối.
"Xem như ăn mừng anh về nước hoặc buổi chia tay của hai người bạn cũ, có được không?" Tuy nói thế nhưng anh thật sự muốn chia sẻ nỗi buồn cùng cô, muốn được trở thành người có thể lắng nghe mọi chuyện vui buồn của cô.
Mộc Dao đứng im lặng một lúc, cuối cùng suy nghĩ của cô lại bảo cô nên ở lại, nên nói chuyện với anh, xem như tiệc chia tay bạn cũ.
…
Bữa tối tuy chỉ có hai người nhưng được trang trí rất lộng lẫy và nhiều món ăn, còn có 1 chai rượu 1982.
Đến giờ ăn, Quách Mộc Dao liên tục ăn như hổ đói, chai rượu được chính tay Cẩn Thiệu Lăng khui và rót vào ly, anh cầm hai ly rượu lên và đưa ly bên trái cho cô.
"Keng" hai người nâng ly rượu của mình lên cụng vào nhau, một hơi uống sạch cả ly rượu.
Quách Mộc Dao đang mải mê ăn uống, bỗng Cẩn Thiệu Lăng quỳ một chân xuống bên cạnh cô, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, anh mở nó ra đưa lên và nói:
"Tiểu Dao, anh yêu em! Đồng ý làm bạn gái của anh được không?"
Quách Mộc Dao vừa nâng ly rượu lên hóp một ngụm vào miệng thì bị hành động đó của Cẩn Thiệu Lăng làm cô sốc đến mức sặc cả nước.
"Khụ… khụ…"
"Mới uống một ly mà anh đã say rồi à?" Cô ngỡ ngàng nhìn anh một lúc, sau đó sờ tay vào trán anh rồi lại sờ vào trán cô...!Đâu có bị ẩm đầu!?
"Sau này chúng ta xưng hô như lúc trước được không, em cứ gọi Cẩn thiếu gia, nghe xa lạ lắm."
"!!!"
"Thật ra…anh thích em 10 năm rồi từ cái lúc chúng ta mới vào cao học (Trung học phổ thông), anh nhìn thấy em luôn bị ức hiếp nhưng lại không trả đũa lại, đã vậy còn hay giúp đỡ người khác, em là một cô gái rất tốt bụng." Cẩn Thiệu Lăng thốt lên theo những gì trái tim mách bảo, khuôn mặt anh bỗng đỏ bừng vì ngượng ngùng.
"Vậy tại sao lúc em tỏ tình với anh, anh lại từ chối?" Mộc Dao đờ đẫn, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu nhìn Thiệu Lăng.
"Lúc đó anh phải sang nước ngoài du học, không biết bao lâu mới có thể về được.
Anh không muốn em bỏ cả tuổi xuân vì anh, anh chỉ muốn em sống thật tốt."
"Anh sai rồi người em yêu là anh, mãi mãi chỉ có anh thôi." Quách Mộc Dao ôm lấy Cẩn Thiệu Lăng, ấm ức rơi nước mắt: "Anh có biết lúc đó anh từ chối em, anh nói rằng anh có người trong lòng rồi, anh có biết em buồn như thế nào không?"
"Anh biết mình sai rồi, anh không nên gạt em, nhưng chuyện anh có người trong lòng là thật."
"Người đó...!chính là em!" Cẩn Thiệu Lăng đặt cái hộp có chiếc nhẫn bên trong lên bàn, hai bàn tay đặt lên đôi vai gầy gò, nhỏ nhắn của Quách Mộc Dao đẩy nhẹ cô ra rồi hôn vào đôi môi đào mềm mại của cô.
"Ưm!?" Quách Mộc Dao bị hôn bất ngờ, giương đôi mắt nhìn thẳng ánh mắt của anh.
"Cạch" quản gia trong nhà Cẩn Thiệu Lăng (quản gia Chu) mở cánh cửa của phòng ăn, cúi đầu mời ai đó đi vào.
Tiếp đó, một người đàn ông và một người phụ nữ đã bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chăm chăm vào Quách Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng..