Trong phòng của Hạ Lam, Mộc Dao và cô ngồi trên chiếc giường, ủ rũ nói chuyện với nhau.
"Chúng ta có hơi quá rồi không?" Mộc Dao suy nghĩ lại chuyện vừa diễn ra có phần áy náy.
"...!Quân nói mẹ anh ấy bảo tớ đến nhà dùng cơm." Hạ Lam cảm thấy bản thân cũng có chút quá đáng.
"Tớ cũng phải đến nhà Lăng dùng cơm với ông nội anh ấy." Quách Mộc Dao rầu rĩ.
"Ting"/"Ting" Tiếng điện thoại của hai người vang lên cùng lúc.
Trong điện thoại hiện lên những dòng tin nhắn xin lỗi, "ting", "ting", "ting" "ting", "ting", "ting"...!tin nhắn liên tục được gửi đến, "Cho anh xin lỗi!" cùng một câu nhưng được lập lại liên tục.
Mộc Dao trả lời tin nhắn của Cẩn Thiệu Lăng.
"Tại sao anh đem em ra để thi?"
Lăng: "Anh lỡ lời, anh không cố ý! Cho anh xin lỗi!"
Mộc Dao: "Sao này có như vậy nữa không?"
Lăng: "Không dám nữa đâu.
Anh hứa đấy!"
Hai người nhắn với nhau một lúc, trong lúc ấy thì Cố Hạ Lam cũng nhắn tin với Thẩm Quân.
Nhắn xong hai cô nàng đưa mắt nhìn nhau, Cố Hạ Lam nói:
"Đi!"
"Ừm." Mộc Dao thay đổi thái độ hẳn, cùng Cố Hạ Lam đi ra ngoài.
Tuy họ giận nhau nhưng sẽ luôn tha thứ khi đối phương biết nhận lỗi.
Hai người họ chỉnh chu lại đầu tóc, quần áo rồi ra khỏi phòng.
Cẩn Thiệu Lăng và Thẩm Quân đang ngồi trên sofa dưới phòng khách với một tâm trạng đầy hy vọng.
Đến khi Quách Mộc Dao và Cố Hạ Lam xuống đến thì họ cùng nhau ra cổng, bước đến cổng mỗi người một hướng.
Cẩn Thiệu Lăng và Quách Mộc Dao đỡ Trương Doãn lên chiếc Porsche, sau đó Cẩn Thiệu Lăng ngồi vào vị trí lái, Mộc Dao thì ngồi bên cạnh.
Hạ Lam và Thẩm Quân thì lên chiếc Maybach, hai chiếc xe từ từ khởi động rồi được lái đi.
Chiếc Porsche dừng trước biệt thự của Cẩn Sùng Khải, Cẩn Thiệu Lăng vội xuống xe rồi vòng qua bên kia mở cửa cho Quách Mộc Dao, sau đó đặt một tay trên xe để khi cô đứng không bị đụng đầu, tiếp đó hai người cùng nhau đỡ Trương Doãn xuống.
"Chị dâu xinh đẹp." Cẩn Tư Uyển từ trong nhà lao ra ôm lấy Mộc Dao.
"Buông cô ấy ra." Cẩn Thiệu Lăng cau mày nhìn Cẩn Tư Uyển.
"Em ôm một cái thì có sau, ai bảo chị ấy vừa thân thiện vừa xinh đẹp làm chi!" Cẩn Tư Uyển bĩu môi, buông Mộc Dao ra.
"Vào thôi!" Mộc Dao nói rồi đi theo sau Trương Doãn.
"Vâng." Cẩn Tư Uyển rất thích Quách Mộc Dao, hớn hở chạy theo cô.
Con đường vẫn dài như lần trước nhưng lần này Mộc Dao không còn ngỡ ngàng như lần trước nữa.
Cánh cửa căn biệt thự mở ra, cô nghe được tiếng nói rôm rả của mọi người, khi nhìn thấy cô và Trương Doãn đến mọi người dừng câu chuyện mình đang nói lại quay ra nhìn cô và ông ngoại cô rồi đồng loạt đứng lên chào đón.
Sắc mặt ai nấy đều vui vẻ, dắt cô và Trương Doãn vào nhà bỏ lại Cẩn Thiệu Lăng và Cẩn Tư Uyển đằng sau.
"Đến rồi à? Mau vào đi!" Giọng Cẩn Sùng Khải trầm khàn.
"Con chào mọi người." Mộc Dao cúi đầu chào mọi người trước khi vào trong.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, các người làm lần lượt mang chén đĩa và thức ăn lên.
Khi thức ăn đã mang lên hết, người làm cũng cúi đầu xin phép lui ra.
Đang ăn thì Cẩn Tư Uyển bỗng nhìn sang Quách Mộc Dao, gọi:
"Chị dâu!"
"Gọi chị là chị Mộc Dao hoặc chị tiểu Dao là được rồi." Mộc Dao khựng lại.
"Đâu có được! Chị là vợ tương lai của anh hai em, thì là chị dâu tương lai của em.
Mà gọi là chị dâu tương lai thì dài dòng lắm, em thích gọi là chị dâu hơn." Cẩn Tư Uyển dùng ánh mắt chân thành nhìn Mộc Dao.
"Con bé nói đúng đó, sớm muộn gì con cũng là dâu của nhà này, con không cần ngại." Cẩn Bắc Thành tán thành lời nói của con gái.
"..." Quách Mộc Dao không biết nên phản bác như thế nào.
"Chị à." Cẩn Tư Uyển vẫn nhìn Quách Mộc Dao.
"Hửm."
"Chị có biết nấu ăn không?"
"Biết nấu vài món đơn giản."
"Chị giỏi thật, sau này chị dạy em nấu được không?" Ánh mắt của Cẩn Tư Uyển chứa đầy sự ngưỡng mộ..