“Đêm hôm khuya khoắt, anh hẹn tôi đến đây làm gì vậy Cố tổng?”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Tần Liên Bách vẫn vui vẻ rót rượu cho cả hai.
“Lại có việc gì làm anh phiền lòng sao? Hay… phu nhân của anh giận dỗi anh rồi?”
Đón ly rượu vàng óng trên tay Tần Liên Bách, Cố Viễn Tranh nhận thấy rằng, hôm nay anh ta cười rất nhiều.
Đúng thật Dung Tiêu Hoan rất thành công trong việc nắm bắt trái tim đàn ông.
Anh uống một ngụm rượu rồi nhàn nhạt nói:
“Anh Tần này, tôi quên chưa nói với anh, vợ tôi cô ấy bỏ tôi đi lâu rồi.”
Lời này như dọa Tần Liên Bách hú hồn một phen, thế mà anh ta cứ tưởng Cố Viễn Tranh có hậu phương vững chắc lắm chứ.
Thôi thì hôm nay anh ta cũng đã tận hưởng giây phút hạnh phúc bên Dung Tiêu Hoan, anh ta cũng muốn san sẻ lại niềm vui này.
“Nếu là chuyện buồn thì không nhắc tới nữa.
Anh tốt thế này, cô ta có mắt mà như mù.
Sau này anh chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn thôi.
Cạn ly!”
Cố Viễn Tranh không uống mà híp mắt nhìn anh ta.
Chẳng lẽ anh ta không biết vợ cũ của anh là Dung Tiêu Hoan sao? Anh không nghĩ là mình đoán sai được, bèn lơ đễnh nói:
“Hình như anh có quen với cô ấy đấy.”
“Làm gì có chuyện đó.
Tôi ở nước ngoài lâu năm, ngoài người nhà ra cũng không còn liên lạc với bạn bè, tôi sao có thể quen với cô ấy được.”
“Có lẽ tôi nhầm lẫn.”
Lời quả quyết nhanh chóng và vẻ mặt không hề biến động ấy khiến anh tin rằng Tần Liên Bách không biết anh và cô từng là vợ chồng.
Loại luôn cả chuyện anh ta giúp cô trả thù.
Càng nghĩ càng thấy vô lý, làm gì lại có chuyện người tình mới hợp tác với chồng cũ diễn ra tự nhiên một cách hoang đường như vậy? Huống hồ phải là người có đầu óc thì kinh doanh mới phát đạt, Tần Liên Bách lại càng là người có đầu óc không tầm thường.
Chẳng lẽ anh ta yêu cô đến nỗi không màng đến chuyện gì khác ư?
Nếu thật vậy thì điều đó khiến anh bực bội vô cùng.
Anh ta sao có thể yêu cô bằng anh được cơ chứ.
Nhưng sự thật chính là Dung Tiêu Hoan không nói về danh tính của anh cho Tần Liên Bách.
Trong thời gian ấy, cô chỉ muốn quên đi kẻ đã làm tổn thương mình sâu sắc.
Tần Liên Bách uống đến say khướt nằm gục trên bàn.
Trên miệng vẫn còn lẩm bẩm linh tinh:
“Đừng buồn và không có gì phải buồn cả, Cố tổng à!”
“Này, Hoan Hoan, anh không thể… ực đợi em lâu hơn được nữa đâu, có biết chưa!!”
Anh ta còn tự cười lên phớ lớ rồi chu mỏ mình lên hôn vào mặt bàn.
Cố Viễn Tranh: “…”
Dung Tiêu Hoan, em con mẹ nó có thể quen biết với thể loại này sao?
Hai người đi đêm hẹn nhau ra gặp riêng nên không mang theo người bên mình.
Cố Viễn Tranh đau đầu suy nghĩ, anh chắc chắn là không muốn đưa đối thủ của mình về rồi.
Anh cầm áo của mình lên, mở cửa bước ra khỏi phòng để Tần Liên Bách tự sinh tự diệt bên trong.
Nhưng chưa đầy một phút, anh quay lại, tìm trong người Tần Liên Bách ra chiếc điện thoại.
Sau một lúc dò số, anh tìm được số điện thoại có biệt danh “Hoan Hoan của anh” trong danh bạ, anh cười khẩy, bực tức phun ra hai từ “ấu trĩ” rồi bấm gọi.
Sau vài lần đổ chuông, Dung Tiêu Hoan bắt máy, giọng nói khi vừa ngủ dậy của cô có chút mềm mại hơn, như sợi lông vũ quét qua tai anh:
“Alo, em nghe đây.”
Nhưng nghĩ tới chủ nhân của chiếc điện thoại khiến anh lạnh lùng đi vài phần:
“Đến quán rượu ở đường xxx đón người tình của em về đi.”
“Hả?”
Vừa ngủ dậy, đầu óc chưa kịp tải đã nghe thấy lời nói như ra lệnh khiến cô vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi nói em đến đây để đón người tình của em về, hắn uống say rồi rồi nằm ì ra như con lợn ở quán người ta đây này.”
Dẹp qua nội dung câu nói vừa rồi, Dung Tiêu Hoan bây giờ mới nhận ra đây là giọng nói của Cố Viễn Tranh.
Nhưng cô đã làm gì anh đâu, tại sao lời nào nói ra cũng như hét vào mặt cô vậy???
Cố Viễn Tranh thấy đầu dây bên kia không nói gì cũng không cúp máy.
Anh biết đầu óc cô lại chậm hoạt động rồi.
“Nói tóm lại đến quán rượu ở đường xxy đi, nhanh lên.”
Rồi anh ngắt máy.
Trong lòng không khỏi tức tối mà trút giận đạp đổ ghế của Tần Liên Bách khiến anh ta ngã sõng soài xuống nền gạch.
Thế mà anh ta lại tưởng đó là giường mà thoải mái nằm ngủ.
Khi Dung Tiêu Hoan tới, cô thấy cơ thể Tần Liên Bách đang nằm im dưới nền nhà như người chết, cô hốt hoảng chạy tới vỗ vào mặt anh ta:
“Liên Bách, Liên Bách, có nghe thấy em nói gì không?”
Ở góc phòng, Cố Viễn Tranh ngồi vắt chân, tay vẫn còn kẹp điếu thuốc đang hút dở mặt tối sầm nhìn cô:
“Em yên tâm, hắn vẫn còn sống.”
“Anh đã làm gì anh ấy rồi?”
Cô vậy mà con mẹ nó dám hét vào mặt anh? Lại còn vì tên thối tha kia nữa!
“Khoảng thời gian xa tôi em có gặp tai nạn nào không mà chậm hiểu thế hửm? Còn không phải do hắn tửu lượng kém mà uống nhiều thì cũng đâu đến nỗi như vậy.
Biết trước tôi đã không làm người tốt gọi em ra đây làm gì.”.