“Viễn Tranh, anh không thương em sao?”
Cố Viễn Tranh nheo đôi mắt đào hoa lại, không phải Jennifer đang đi quá phận của mình sao?
Anh lại đánh mắt về phía xe ô tô thì thấy Dung Tiêu Hoan mải mê bấm điện thoại.
“Về đi, Jen!”
“Không, em không về, anh phải hứa với em tối mai phải đưa em đi dự bữa tiệc đó em mới về.”
Dự tiệc sao?
Cố Viễn Tranh giờ mới nhớ đến bữa tiệc giao lưu giữa các nhà giàu làm ăn với nhau ở khách sạn X.
Bởi vì Cố Học Lưu, con trai của Cố Dịch không thể tới những nơi đông người vì chứng tự kỉ nên anh được Cố Dịch giao phó đến nơi đó.
Anh vốn đã không định đi thì hứa với cô ta làm gì?
“Không quan trọng nên không đi.
Em về được rồi.”
“Nhưng… anh, anh phải đưa em về.”
“Jennifer! Đừng có được nước lấn tới.
Còn quá đáng nữa thì đừng mơ anh tới chỗ em một lần nữa.”
Cuối cùng Jennifer cũng ngậm cục tức đi về, khi đi không quên ném cho Dung Tiêu Hoan một ánh mắt sắc như dao.
Rõ ràng cô chỉ ngồi không cũng dính đạn.
Thế nhưng ngày hôm sau, phóng viên vẫn chụp được những tấm ảnh về Cố thiếu gia cùng Cố thiếu phu nhân sóng bước cùng nhau tiến vào khách sạn X.
Tối hôm trước, đích thân bà Từ đến biệt thự để yêu cầu Cố Viễn Tranh phải đi dự tiệc, còn phải mang theo Dung Tiêu Hoan theo.
Con trai bà trước giờ luôn sống bất cần, luôn sẵn sàng gạt bỏ lời người khác nói qua một bên.
Nhưng bây giờ đã có vợ, không thể để cô liên lụy.
Việc mang theo Dung Tiêu Hoan ít nhiều sẽ gỡ bỏ hiềm nghi về việc xích mích vợ chồng.
Hơn nữa bà cũng muốn con trai có chỗ đứng nhất định trong tập đoàn, chứng minh bản thân với chồng bà.
Cố Viễn Tranh lúc đầu vẫn ngoan cố không muốn đi bởi vì những nơi quá nghiêm túc không phù hợp với anh.
Bà Từ không nói được nên bần thần bước đến gần bên cửa sổ, thở dài vài hơi, giọng nói nghèn nghẹn lại:
“Cả đời này… mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc mà khó quá! Mẹ biết mẹ không tốt nhưng…”
-Truyện được đăng độc quyền trên Noveltoon/Mangatoon bởi Thimejiu-
Nước mắt từ đâu trào ra, bà lấy chiếc khăn tay cũ kĩ khi xưa Cố Viễn Tranh tặng bà lau đi.
Bà biết con trai bà sợ nhất chính là nước mắt.
“Thôi được, ngày mai con đi là được chứ gì?”
Nói xong anh bỏ ra ngoài, trên hành lang bắt gặp Dung Tiêu Hoan anh thở mạnh, khiến cô vợ nhỏ tưởng anh tức giận gì đó với cô mà giật run mình.
Bà Từ bên trong khoé môi cong lên kinh diễm, con trai muốn đối phó với bà, còn non lắm.
Thế là bà ra ngoài rủ con dâu xinh đẹp đi mua sắm.
Bà Từ mua cho Dung Tiêu Hoan một chiếc váy đuôi cá màu đỏ rượu cùng tông với chiếc cà vạt của Cố Viễn Tranh.
Cùng với làn da trắng vốn có, cách trang điểm sắc sảo hơn thường ngày, Dung Tiêu Hoan như biến thành một bông hồng đẹp kinh diễm.
Nhưng riêng đôi mắt to tròn ấy vẫn không giấu được nét non nớt, sợ hãi ở nơi đông người.
Biết điều đó, Cố Viễn Tranh không rời khỏi cô dù chỉ một bước.
Hằng ngày cô nhút nhát sao anh không biết, việc đến một nơi đông đúc như thế này có lẽ quá sức với cô.
Tuy nhiên mục đích chính của anh, nói đúng hơn của các con buôn ở đây đều là kết giao, kêu gọi hợp tác.
Nơi đây tuy bề ngoài trông nghiêm túc nhưng thật ra đang che lấp những vụ buôn bán bất hợp pháp, bán ***,… cùng với đó là những lời ra tiếng vào không mấy hay ho giữa những gia tộc lớn nhỏ.
Điều đó khiến Cố Viễn Tranh ghét cay ghét đắng nơi này.
Một vị bụng bự đầu to nào đó khinh khỉnh bước đến, kế bên ông ta còn có một cô gái ăn mặc kệch cỡm, không phù hợp với bữa tiệc này.
Ông ta vừa xoa xoa eo cô gái đó vừa nói:
“Ồ! Cố gia lại để nhị thiếu gia đến đây sao? Đúng là không coi trọng bữa tiệc này rồi!”
Cố Viễn Tranh khẽ nhíu mày, còn không thèm liếc ông ta một cái,
“Giám đốc Chung còn lo quản cho Cố Gia chúng tôi sao?”
Hahaha.
Ông ta cười lớn, việc Cố Viễn Tranh là con riêng ai mà không biết, được một chức trong tập đoàn là cao lắm rồi, chắc Cố Gia cũng không xem trọng một người như anh nên ông ta mới dám làm càn như thế.
Chung thị bây giờ phất lên nhiều rồi, Cố Gia sẽ không vì một đứa con riêng này mà chấm dứt hợp đồng hợp tác giữa hai bên đâu.
Ông ta cười ngả ngớn, ánh mắt không mấy lương thiện dán lên Dung Tiêu Hoan, cô đang đứng sau lưng anh mà cúi đầu xuống nhìn tà váy.
“Cố thiếu như vậy mà vẫn lấy được một cô vợ rất khá.
Không biết anh có chia sẻ một chút kinh nghiệm được không? Hay là… chúng ta đổi vợ đi!”
Người vợ thứ năm của ông ta ông ta cũng chơi chán rồi.
Nhưng cô gái nhỏ trước mặt rất vừa ý ông ta, còn là người mà ông ta mới gặp lần đầu đã nảy sinh h@m muốn, nhút nhát muốn chở che.
Nhưng hành động tiếp theo của cô gái nhỏ làm ông ta không khỏi bất ngờ..