Trên cả đoạn đường về nhà, Dung Tiêu Hoan chốc chốc lại thở dài, cô đâu ngờ rằng một người anh họ từng thân thiết với mình lại tỏ tình với cô.
Cô đã trốn tránh anh ta bằng cách đến Pháp du học, nhưng anh ta cũng theo cô đến đó.
Học xong, cô lại trở về nước, vừa về chưa đầy hai tháng đã kết hôn, cô không thông báo với anh nhưng sớm muộn gì anh ta cũng biết.
Người cũng đã lấy, có chăng anh ta nên từ bỏ đoạn tình cảm tréo ngoe này.
Dung Tiêu Hoan về đến nhà đã nhốt mình trong phòng vẽ tranh.
Ngày mai cô có hẹn cùng câu lạc bộ để cùng nhau bán tranh rồi dùng tiền đó làm từ thiện cho trẻ mồ côi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Dung Tiêu Hoan dậy rất sớm để chuẩn bị, khi chuẩn bị gọi điện để thuê xe thì từ trong thư phòng vọng ra tiếng của đàn ông:
“Đi đâu? Để tôi đưa em đi.”
Nhanh chóng quay đầu lại, đập vào mắt cô là gương mặt tuấn lãng cùng phong cách ăn mặc bụi bặm của Cố Viễn Tranh.
“A… anh không đi làm sao?”
“Hôm nay tôi được nghỉ.”
Dung Tiêu Hoan “à” một tiếng, sau đó đảo mắt ra đống tranh của mình, âm thầm nuốt nước bọt.
“Em… tự đi được.”
Cô nghĩ một người như Cố Viễn Tranh sẽ quan trọng sĩ diện của mình, đường đường cũng là một phó giám đốc của tập đoàn lớn, sao có thể hạ mình để đi bán tranh cùng cô.
Chưa kể lần trước bắt gặp cô đang bán tranh, anh còn nổi giận đùng đùng.
Cho dù Dung Tiêu Hoan nói thế nhưng tay của Cố viễn Tranh đã nhanh hơn một bước, anh đã cùng với chiếc chìa khoá siêu xe trên tay của mình bê lên đống tranh được cô chất trước cửa.
“Hôm nay tôi cũng rảnh không có cuộc chơi nào.
Em cũng đừng lo, tôi không làm gì em đâu.”
Trên cả đoạn đường hai người không ai nói với nhau câu nào, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng nhưng bên trong lại thầm sung sướng.
Nơi bọn họ đến là một ngôi trường cách khá xa thành phố.
Ngôi trường dành cho trẻ em mồ côi được nhà nước tài trợ từ lâu đã trở nên tồi tàn, cơ sở vật chất hỏng hóc cũng nhiều.
Đây là lần thứ ba Dung Tiêu Hoan đến đây, mỗi lần câu lạc bộ của họ đến đều tổ chức trò chơi, tặng quà rồi phát động cuộc thi bán tranh từ thiện.
Ai bán được nhiều nhất sẽ được các học sinh ở đây hát tặng, tự tay làm huân chương để biểu dương.
Mấy đứa trẻ ở đây rất thích Dung Tiêu Hoan, cứ bám riết lấy cô.
Trong câu lạc bộ có một chàng trai tên Kiều Thành Nghị, vẻ ngoài khá điển trai và sáng sủa cũng được lòng bọn trẻ giống như cô.
Bởi vậy họ được câu lạc bộ chọn làm MC tổ chức trò chơi, điều này làm cho một người bất đắc dĩ thành khán giả mặt đen như đít nồi.
Ngày được nghỉ, chỉ muốn dành thời gian bù đắp cho bát cháo cô nấu cho mà thành ra thừa thãi, đã vậy bọn trẻ ở đây đều nhìn anh bằng ánh mắt dè chừng, sợ hãi.
Hai MC nói chuyện rất ăn ý, Dung Tiêu Hoan ở đây rõ ràng cởi mở hơn bình thường, cũng vì cô rất thương bọn trẻ này, sớm đã xem chúng như mấy đứa em trong nhà.
Đến lúc phát động cuộc thi bán tranh, câu lạc bộ gồm tám người sẽ chia ra làm bốn đội, hai người cùng nhau bán tranh cho đến xế chiều, dùng số tiền kiếm được để xác định vị trí cao thấp.
Lúc bốc thăm, Cố Viễn Tranh và Dung Tiêu Hoan ở khác đội, anh ở cùng một cô gái dễ thương trong câu lạc bộ, còn cô ở cùng Kiều Thành Nghị.
Cầm lá thăm trên tay, Cố Viễn Tranh vò nát rồi ném xuống đất.
Rõ ràng hai người là vợ chồng không lẽ mấy người ở đây lại thích xem vợ chồng anh đấu đá lẫn nhau.
Càng nghĩ càng tức.
Không vì Dung Tiêu Hoan vẫn rất háo hức anh đã lôi cô đi về từ lâu.
Cố Viễn Tranh đến bên kéo Dung Tiêu Hoan sang phía mình, ném ánh mắt thách thức sang cho Kiều Thành Nghị:
“Tôi sẽ đi cùng cô ấy.
Anh sang kia đi.”
Dung Tiêu Hoan khó chịu nhìn anh nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Kiều Thành Nghị bị hớ, anh ta nheo mắt nhìn Cố Viễn Tranh:
“Cho dù anh là chồng cô ấy nhưng đây là cuộc thi, nó đối với anh không quan trọng nhưng với bọn tôi lại rất rất quan trọng.
Mong anh hãy tôn trọng công sức của bọn tôi bỏ ra.”
“Không phải chỉ là phân công đi bán tranh sao? Ai mà chẳng được, anh đi với cô ấy đi.”
Cố Viễn Tranh hất mặt về phía cô gái dễ thương nọ, khiến cô ấy xấu hổ cuối xuống, vừa nãy cô ấy còn rất háo hức vì được ở cùng đội với anh.
“Hay là….
anh có ý gì với vợ tôi?”
“Viễn Tranh!!!”
Dung Tiêu Hoan gằn lên:
“Anh đừng gây rối nữa.
Em đi cùng anh là dược chứ gì?”
Cố Viễn Tranh híp mắt nhìn cô, xương quai hàm cắn chặt như muốn thốt ra lời chửi thề ngay lập tức.
Con mẹ nó Dung Tiêu Hoan! Em dám bênh hắn ta!
Nhận thấy điều chẳng lành nên Dung Tiêu Hoan đã vội kéo tay anh rời đi, để lại hai cặp mắt tiếc nuối lưu luyến nhìn theo.
Kiều Thành Nghị nhà vốn giàu có có tiếng trong thành phố B, tiếp xúc với Dung Tiêu Hoan không nhiều nhưng anh sinh ra cảm mến với cô gái ít nói nhưng đều làm bằng hành động.
Cô cái gì cũng nhận về mình, không lúc nào than khổ mà luôn tươi cười mỗi khi anh bắt chuyện.
Cô lại càng không phải loại người ham hư vinh, không bám dính lấy anh như những người phụ nữ khác.
Người phụ nữ như cô sinh ra để người khác sục sôi d*c vọng chiếm hữu, anh không ngoại lệ, chỉ là so với Cố Viễn Tranh, anh vốn không bằng một phần.
Chỗ hai người bày tranh ra bán là một con đường cao tốc cách trường không xa.
Nơi đây thương có xe cộ qua lại, nhất là những tay đua xe thường ghé vào để mua đồ lưu niệm.
Bày bán không lâu, một tay đua moto cao lớn đi tới xem tranh của bọn họ, lúc đầu còn lịch sự vì thấy có Cố Viễn Tranh ở đây, nhưng anh lại không có biểu hiện gì khác ngoài trưng bộ mặt lạnh, hắn ta bắt đầu giở thói ngả ngớn:
“Cô em đi chơi với anh một đêm, anh đảm bảo số tranh này anh sẽ mua hết với giá gấp hai lần.
Dù sao mấy bức tranh này cũng rất xấu, sợ còn không ai mua, anh ra giá như vậy còn không lời cho cô em sao?”
Hắn lại liếc qua Cố Viễn Tranh:
“Còn tên này có vẻ chả giúp được gì, nếu em không ngại để anh gọi taxi đưa anh ta về trước, sau đó em đi với anh.”.