“Không phải như thế...” Cố Uyên muốn lên tiếng giải thích: “Không phải như thế... Thật sự không phải như thế...”
Cô nhìn gương mặt của Tô Ngọc Kỳ, lần đầu tiên của cô trao cho anh, nhưng cô là Cố Uyên, chứ không phải “Lưu Thanh Vũ” của bây giờ.
Nhưng cô không thể tiết lộ chuyện này với anh.
Tô Ngọc Kỳ cứ như nghe được chuyện cười vậy, anh “hờ” một tiếng: “Không phải như thế, cô tưởng tôi ngốc chắc? Bị bao nhiêu người dùng qua rồi? Cũng không biết làm lại một tấm màng rồi hẵng lăn lên giường của tôi!”
Cố Uyên siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, mỗi một câu mà người đàn ông này nói ra đều như một con dao sắc nhọn cắm ngập vào lồng ngực của cô.
“Tôi thực sự muốn cho bà nội nhìn thấy, đây mới là Lưu Thanh Vũ trong sáng thuần khiết, có tri thức, hiểu lễ nghĩa mà bà nội thích, cô nói xem, sau khi biết rồi, bà nội sẽ thế nào? Dáng vẻ ti tiện của cô, tôi nhìn vào mà thấy ghê tởm.”
Đầu óc Cố Uyên chấn động, không thể để bà Tô với ông Tô biết được.
Nếu như bị biết được, chắc chắn cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô. Nếu như thế, phần mộ của mẹ cô chắc chắn sẽ bị di dời ra khỏi khu mộ phần nhà họ Lưu, đây là tâm nguyện duy nhất của mẹ cô, không thể làm phiền mẹ được.
Cố Uyên nhìn Tô Ngọc Kỳ, bình tĩnh lên tiếng: “Được thôi, vậy thì tôi cũng sẽ nói chuyện một năm sau tự động li hôn với ông bà nội, tình hình nhà họ Tô xáo trộn, chuyện trên thương trường không ai nói chắc được, không biết ông bà nội nhìn thấy rồi sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Ngọc Kỳ bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của cô gái, ngón tay từ từ siết chặt lại, giọng nói vọt ra khỏi cổ họng: “Uy hiếp tôi?”
Sắc mặt Cố Uyên trắng bệch, hơi thở có phần khó khăn, vẻ tàn độc trong mắt người đàn ông kia khiến cô cảm thấy, ngay một giây sau anh sẽ bóp chết cô, không hề kiêng nể.
Cô từng nghe rất nhiều chuyện đồn thổi về cậu ba nhà họ Tô.
Có thể có được địa vị như hiện tại ở một nơi khó lường như nhà họ Tô, có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, tuyệt đối không phải là người dịu dàng nhã nhặn gì, luôn có đủ thứ thủ đoạn tàn ác.
Cô mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt sángnhư những vì sao mờ trong đêm đông của người đàn ông kia: “Đúng vậy, đang uy hiếp anh đó.”
Người đàn ông kia từ từ buông cần cổ của cô ra, Cố Uyên biết mình đã uy hiếp được anh, cũng thành công trong việc khiến anh chán ghét bản thân hơn. Cố Uyên cắn chặt môi, ngồi dậy, muốn đi vào phòng vệ sinh.
Đột nhiên người đàn ông kia vươn tay túm lấy eo cô, một lần nữa ném cô lên giường, không hề có đoạn dạo đầu mà cứ thể giày vò cô một cách thô lỗ, giọng cô run run: “Anh, anh Tô...”
Người đàn ông kia cười lạnh, động tác cũng càng ngày càng khiến Cố Uyên khó chịu: “Tô Ngọc Kỳ này căm hận nhất là bị uy hiếp, Lưu Thanh Vũ, nếu như cô định dùng thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của tôi, hờ, cô thành công rồi đấy? Cơ thể của cô đúng là bẩn thỉu đến mức khiến người ta buồn nôn.”
Cố Uyên cố gắng chống trọi với cảm giác tối sầm trước mắt: “Buồn nôn à, nhưng mà, bây giờ anh Tô đang làm tình với tôi đấy, không cảm thấy buồn nôn sao?”
“Mồm miệng nhanh nhẹn nhỉ.” Bàn tay to của Tô Ngọc Kỳ nắm chặt cổ tay cô, không hề thương tiếc, Cố Uyên cảm thấy xương cổ tay mình như sắp bị bóp nát, nhìn cô đau đến nhíu mày, Tô Ngọc Kỳ cúi xuống, gằn giọng nói bên tai cô: “Lưu Thanh Vũ, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, nhớ kĩ thân phận của mình, thứ không nên là của cô thì đừng mơ tưởng đến! Nếu như tôi biết cô nói gì với ông bà nội sau lưng tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”
Người đàn ông đó gần như giày vò cô cả một đêm.
Đêm đó, Cố Uyên cứ tưởng mình sẽ chết trên chiếc giường kia.
Sự bất đắc dĩ, căm hận trong lòng và cảm giác đau đớn trên cơ thể... tủi hổ cứ thế dâng tràn...
Khi trời hửng sáng, Cố Uyên mở mắt ra thì Tô Ngọc Kỳ đã đi rồi. Cô từ từ muốn ngồi dậy, phát hiện ra mình không hề có một chút sức lực nào, cảm giác đau đớn bên dưới như bị xe lu cán qua.
Cố Uyên nhắm mắt lại, một dòng nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Trong không khí phảng phất mùi vị ái muội nồng đậm...
Dần dần, cô khóc thành tiếng...
Không biết qua bao lâu, Cố Uyên giơ tay lau khóe mắt, cô chống cánh tay gầy yếu xuống giường, ngồi dậy, xuống giường, nhìn thấy một vết máu đọng trên ga giường màu xám...
Đâu có phải lần đầu tiên của cô...
Điều này cho thấy tối hôm qua đã kịch liệt tới mức nào.
Nhìn thời gian, bảy giờ sáng, Cố Uyên cụp mắt, cố gắng bình ổn tâm tình của bản thân rồi bước vào phòng tắm, dùng dòng nước ấm để giảm bớt cảm giác đau nhức mệt mỏi trên cơ thể.
Khi nước rơi xuống xương quai xanh của cô, đau đớn lan dần.
Lông mi của Cố Uyên run rẩy.
Tắm xong, Cố Uyên đứng trước gương, nhìn bản thân mình trong gương và dấu vết ái muội trên cơ thể, nhất là những vết xanh tím trên eo vô cùng rõ ràng, cô mặc quần áo vào, đeo một chiếc khăn lụa, che đi cổ mình.
Bây giờ là tháng Tư, cũng không ai để ý đến đâu.
Cô thay ga giường lẫn lộn vết máu, ném nó vào sọt quần áo bẩn. Khi tiếng gõ cửa vang lên, Cố Uyên bước tới, mở cửa ra, nhìn thấy bà Tô đứng bên ngoài, cô cất tiếng gọi: “Bà nội.”
Bà Tô thò đầu nhìn vào trong phòng ngủ, liếc mắt thấy ga giường nhàu nhĩ được ném vào sọt quần áo bẩn đặt ở cửa phòng, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được một vệt đỏ, bà cụ nheo mắt cười.
Bà nắm lấy tay Cố Uyên: “Thanh Vũ à, sao không nghỉ ngơi thêm một lúc, tối qua đã mệt rồi phải không.”
Cố Uyên biết bà cụ đang nói đến chuyện gì, tối qua... cô từ từ cúi đầu xuống: “Bà nội, bà nói gì vậy?”
Bà Tô tưởng cô đang xấu hổ, vỗ vỗ bàn tay cô: “Được rồi, chỗ này cứ để người giúp việc dọn dẹp, đợi lát nữa xuống ăn cơm nhé.” Bà cụ lại hỏi: “Ngọc Kỳ đâu rồi, sao không ở trong phòng ngủ?”