“Nhưng cậu chủ, bác sĩ Bạch đã nói rồi, dưới tình hình này cậu không thể đi làm việc, bây giờ lại ra máu trên diện rộng như vậy, chúng ta vẫn nên đến chỗ bác sĩ Bạch đi.”
Trong kính chiếu hậu, đôi mắt đen láy của Doãn Minh Tước quét nhìn anh ta một cái.
“Khi nào mà lại cần anh quyết định thay tôi vậy, đi công ty.”
Nhìn thấy hôn lễ đến gần, Doãn Đinh Vĩ tốt bụng phát hiện, sợ nhà họ Đào khinh thường thân phận của anh ở nhà họ Doãn, vì vậy bất luận thế nào cũng muốn sắp xếp một chức vụ thực cho Doãn Minh Tước ở công ty.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi công ty báo cáo.
Thời gian sở dĩ eo hẹp, là vì ban đầu anh căn bản không biết Đào Y Y sẽ bị bắt cóc.
Đào Gia Thiên lại hoài nghi anh như vậy, bắt cóc lại đúng lúc xảy ra ở thành phố Tùng.
Vì để chứng minh sự trong sạch của mình, anh chỉ có thể tạo ra một mốc thời gian không có mặt cho chính mình, nếu không một khi bị Đào Gia Thiên nghi ngờ, cuộc hôn nhân này có thể sẽ tồn tại thất bại.
Buổi tối, nhà họ Đào vì đứa con gái duy nhất đã mất đi nay lại quay về, bữa tối được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn.
Tống Thấm Như cũng vì vậy mà tạm thời kết thúc cấm túc, dù sao, bà vốn không muốn để cho Đào Y Y biết, mình và Đào Kiệt mâu thuẫn dữ dội.
Duy trì mối quan hệ ở bề ngoài là được rồi.
Tống Thấm Như ngồi trên ghế chính của chiếc bàn dài, nụ cười rạng rỡ, một là bởi vì Đào Y Y bình an quay về, hai là nhà họ Doãn đã cho Doãn Minh Tước một vị trí, qua vài ngày nữa là hôn lễ, cũng không đến nỗi quá mất mặt.
Đào Gia Thiên bởi vì phải bận việc công ty, lại cộng thêm cùng ăn cơm với Mộc Như Phương, vốn không có về ăn tối.
Một đám người vốn tưởng rằng Đào Y Y sẽ không xuống lầu ăn cơm, dù sao cô cũng bị bệnh nặng, nhưng không ngờ đến giờ ăn cơm, cô đã thay xong quần áo xuống lầu.
Lúc đôi mắt bị mất đi ánh sáng đã để lại không ít thói quen xấu cho cô, vì vậy lúc xuống lầu cũng vẫn nhịn không được mà nắm lấy tay vịn, từng bước từng bước cẩn thận đi xuống.
Lại nhìn thấy cả một nhà nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, cô mới hậu tri hậu giác, bản thân mình đã có thể nhìn được rồi.
“Mẹ, con có chuyện muốn tìm mẹ.”
Kể từ khi tuyên bốn hôn lễ, đây là lần đầu tiên Đào Y Y nói chuyện với bà một cách hòa khí như vậy.
Tống Thấm Như tuy tức giận cô không từ mà biệt, nhưng tốt xấu cũng là con gái của mình, trái tìm cũng mềm nhũn xuống.
“Ăn cơm trước đã, có chuyện gì thì lát nữa đi thư phòng, chúng ta lại nói sau.”
Sắp đến ngày kết hôn của Đào Y Y và Doãn Minh Tước rồi, Tống Thấm Như đương nhiên cũng có không ít lời muốn dặn dò cô, dù sao, cuộc hôn nhân này, trong mắt của bà ta mà nói, không phải chỉ đơn giản là hai người sống cùng mà thôi.
Đào Y Y căn bản không có khẩu vị, cũng không muốn ngồi xuống, cho dù thân thích của nhà họ Đào lúc này đều đang tụ tập lại, nhưng chắc chắn là cũng không phải đến thăm cô, cô cũng không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào.
Thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy, Tống Thấm Như chỉ đành thỏa hiệp.
Dù sao nếu như Đào Y Y không tùy tiện, thì không phải là Đào Y Y trước đây rồi.
Bà ta thở dài, sau khi dùng khăn ăn ở trước mặt lau miệng xong, vừa đưa Đào Y Y đi lên lầu, vừa nói với bạn bè thân thích trong phòng khách.
“Chắc là Y Y có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi, mọi người đừng để ý, ăn nhiều một chút, tối chút nữa chúng ta lại trò chuyện.”
Bọn họ đương nhiên là không quan tâm Đào Y Y muốn nói gì, vốn dĩ chỉ đến xem trò cười mà thôi.
Đào Y Y đính hôn với cậu hai nhà họ Doãn, vốn đã là một đề tài bàn tán rồi, bây giờ cô lại đào hôn rồi bị bắt trở lại, điều này chẳng khác với việc tiếp nối trò cười đó.
Mọi người càng lúc càng hiếu kỳ, đương nhiên là không muốn bỏ lỡ một sự kiện tuyệt vời và thú vị như vậy.
Trên lầu, trong thư phòng.
Không ở trước mặt người khác, sự hòa nhã trên mặt Tống Thấm Như đương nhiên cũng giảm đi vài phần, thấy Đào Y Y không có đóng cửa lại, bà ta bực bội mà lại đứng dậy, đóng cửa lại thật chặt.
Đào Y Y biết, bà ta đang trách mình đã làm bà ta mất mặt.
“Mẹ, cuộc hôn nhân này con có thể hủy không?”
Lại là lời nói này, kể từ khi Tống Thấm Như bắt đầu tuyên bố hôn ước này, Đào Y Y liền nói hàng trăm hàng ngàn lời nói này rồi, bà ta coi như không nghe thấy, trực tiếp châm một điếu thuốc dành cho nữ.
“Hủy hôn? Hủy rồi để dễ ở cùng với tên ám vệ vô dụng đó sao? Đào Y Y, con là con gái của mẹ đó.”
“Ám vệ hay vệ sĩ thì đã sao, Lục Diên Phong luôn bảo vệ sự an toàn của con mà chẳng màng đến tính mạng, mẹ cũng đâu phải là không biết, nhà họ Đào chúng ta ở thành phố Hải Châu gây thù chuốc oán nhiều bao nhiêu chứ, bây giờ ngay cả anh...”
“Con im miệng---” Tống Thấm Như bực bội mà nhìn cô: “Gây thù chuốc oán? Cá lớn nuốt cá bé chính là xu thế chung, hơn nữa mẹ của con liều mạng kiếm tiền là vì ai? Nhà chúng ta còn có đứa con gái thứ hai sao? Con không giống mẹ thì cũng thôi đi, đây là vì nhà họ Đào!! Con là con gái của nhà họ Đào, hy sinh một chút thì có sao, hơn nữa, con còn chưa gả qua, sao mà biết là không hợp.”
“Vậy sao mẹ biết là hợp!!”
Tống Thấm Như tức đến lồng ngực lên xuống phập phồng, nhưng điếu thuốc trên tay không biết đã làm bỏng tay bà ta từ lúc nào, bà ta phẫn nộ mà hung hăng dập điếu thuốc đi.
Đào Y Y biết di dời chủ đề nói: “Ba đâu?”
Cô về rồi, cũng không có thấy ba.
Nhắc đến Đào Kiệt.
Sắc mặt của Tống Thấm Như liền thay đổi!!!
“Con là do mẹ sinh hay là ông ta sinh???”
Cảm xúc của Tống Thấm Như biến hóa mà không có chút dấu hiệu dự báo nào, Đào Y Y hoàn toàn không biết là thế nào.
Tính khí của Tống Thấm Như trở nên nóng nảy: “Ông ta??? Ha ha, ông ta à, đương nhiên là đi bồi bạn với người tình cũ đã chết đó rồi!!”
Nhắc đến ba, luôn có thể sẽ cãi nhau.
Đào Y Y im miệng, quả thực hối hận vì lúc nãy đã nhắc đến rồi.
“Mẹ, con thật sự không muốn gả cho anh ta, mẹ biết Doãn Minh Tước là người như thế nào, phụ nữ ở đằng sau anh ta ít nhất là có cả trăm, anh ta làm sao có thể sống yên ổn với con được.”
Tống Thấm Như không quan tâm cái này, chỉ liếc nhẹ cô một cái.
“Nếu như mấy phụ nữ này mà con cũng không xử lý được, còn dám nói con là cô chủ của nhà họ Đào sao?”
“Con muốn kết hôn với người con yêu, không lẽ mẹ không hiểu sao?”
Đào Y Y nhẫn nhịn không được nữa.
Nhưng bất luận thế nào cô cũng không thể nghĩ thông suốt được, tại sao Tống Thấm Như lại nhẫn tâm với đứa con gái ruột của bà là cô như vậy, muốn hy sinh hạnh phúc của cô để chơi với quyền lực.
“Đợi con đến tuổi của mẹ rồi, con sẽ phát hiện, mẹ chưa từng chọn sai người cho con, có lúc, con người có tốt hay không căn bản không quan trọng, yêu hay không cũng không quan trọng.”
Lúc nói lời này, Tống Thấm Như giống như là nghĩ đến chuyện cũ, ánh mắt lơ lửng nhìn về bên ngoài cửa sổ, thân ảnh cũng đưa lưng về phía Đào Y Y từ đầu đến cuối.
Lời này giống như là đã chọt trúng Đào Y Y rồi vậy, cô vốn chưa yêu đương qua, người đầu tiên thích chính là Lục Diên Phong.
Trong mắt trong tim của Lục Diên Phong cũng đều là cô, nhưng bọn họ đều nhận phải sự cật lực phản đối của người nhà.
Người thứ hai...
Cô nghĩ đến người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận, đau không muốn sống.
Cô mới chớm yêu, người đầu tiên mình thích chính là ám vệ của nhà mình, nhưng đó là cảm giác ỷ lại, người thứ hai có chút tình cảm chính là người tên là Cố Thâm kia, nhưng lại xem cô là thế thân...
Giam cầm cô.
Hạn chế sự tự do của cô.
Nhát dao đó tương đương với việc kết thúc tất cả mọi thứ giữa hai người, bây giờ cô quay về rồi, còn chưa trải nghiệm qua tư vị khi chân chính yêu một người, thì đã bị cuốn vào trong vòng xoáy rồi.
Thấy cô không nói chuyện, Tống Thấm Như quay người lại, còn tưởng là cô chấp nhận số phận rồi, bất giác an ủi.
“Mẹ sẽ không chọn sai người cho con, tương lai, cậu ta cũng không dám đối với con không tốt đâu, tất cả những gì mà Doãn Minh Tước cậu ta có đều sẽ là do nhà họ Đào chúng ta cho, nếu như cậu ta dám đối với con không tốt, mẹ có thể thay con lấy về hết, nhưng nếu như đổi lại là người khác, thì không chắc rồi.”
Sắc mặt Tống Thấm Như phiền muộn, thở dài một hơi, nói lời này, giống như là đang nói bản thân mình vậy.
Ban đầu lúc bà ta kết hôn nếu như cũng có người đưa ra một sự lựa chọn thay cho bà ta, chỉ e cũng sẽ không rơi vào cực diện bây giờ, con trai con gái do một mình bà ta nuôi lớn, tất cả những gì của nhà họ Đào, có thể có ngày hôm nay cũng có thể nói là công lao của một mình Tống Thấm Như bà ta.
Mà người đàn ông đó, trước khi kết hôn đã nói là sẽ làm cảng tránh gió của bà ta, nhưng sau này, tất cả những sóng gió bấp bênh cũng đều là do ông ta mang đến.
“Mẹ.” Nhìn bộ dạng bà ta buồn bã, Đào Y Y cũng có vài phần mềm lòng: “Mẹ biết Doãn Minh Tước có anh trai hay em trai gì không?”
Anh ta giống với Cố Thâm như vậy, có khi nào...
“Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Tống Thấm Như không biết tâm tư của cô: “Ông cụ nhà họ Doãn lúc trẻ cũng giống như cậu hai này, phong lưu đa tình vô cùng, vì vậy nhà họ Doãn có tới năm bà.”
“Doãn Minh Tước là lão nhị, trước cậu ta còn có một anh trai, con người cũng được, nhưng cũng lao đầu vào công ty, con yên tâm, Doãn Minh Tước không có bản lĩnh như ba cậu ta đâu, cho dù có đi nữa, mẹ cũng sẽ không để cậu ta làm ra chuyện ức hiếp con như vậy, con cứ yên tâm gả qua đó, đến lúc đó mẹ sẽ sắp xếp tất cả ổn thỏa cho con.”
“Ý con là hỏi Doãn Minh Tước có anh em sinh đôi không, loại có vẻ ngoài rất giống, cũng có giọng nói rất giống đó?”
“Cái này sao có thể.” Tống Thấm Như cười cô bình thường chỉ biết tham chơi, không biết chút gì về tường tận của nhà họ Doãn cả: “Liễu Nham Tâm ban đầu là một nhân viên phục vụ quán bar, không danh không phận, dây dưa lôi kéo rất lâu mới được gả cho ông cụ nhà họ Doãn như ý nguyện, chính là bởi vì đã mang thai đứa bé này, cuộc sống của bà ta mới được giải thoát, nếu không, bây giờ chắc cũng còn là một nhân viên phục vụ quán bar rồi.”
Đối với mấy chuyện cũ mèm, Đào Y Y vốn không có hứng, nghe mà cau mày.
Xem ra thật sự là cô nghĩ sai rồi, Cố Thâm và Doãn Minh Tước vốn không có quan hệ gì cả, chỉ là cô đã nghĩ tất cả mọi chuyện quá phức tạp mà thôi.
Lúc đó đôi mắt của cô mất đi ánh sáng không nhìn thấy gì, tất cả đều dựa vào cảm giác và thính giác, ký ức đối với Cố Thâm, cũng đa số là sợ hãi.
Muốn cô cố gắng nhớ lại những cái đó, chỉ e còn đau khổ hơn là giết cô nữa.
“Mẹ, nếu thân thế của Doãn Minh Tước và mẹ anh ta tệ như vậy, mẹ có thể đừng để con gả cho anh ta nữa không.”
Đào Y Y nhớ lại đôi mắt hoa đào đó, trái tim liền phát hoảng, không biết vì sao, trong lòng cô luôn có một sự kháng cự với người này, cô biết, người đàn ông này là một con ngựa hung hãn khó thuần phục.
Cho dù là tìm người liên hôn, cô cũng không muốn gả cho người đàn ông không biết khiến người ta bớt lo như vậy.
“Con bé này, hồi nãy lời mà mẹ nói với con không lẽ đều là uổng công nói rồi sao? Nhà nhỏ cửa nhỏ dễ kiểm soát, cậu ta không dám đối với con không tốt, con nghĩ xem, cậu cả của nhà họ Doãn đó, mẹ cậu ta cũng là danh môn khuê tú, mánh khóe thấu trời, nếu như con gả qua đó chỉ e sẽ bị nghiền nát thành bụi.”
Nói đến Doãn Minh Thần, Đào Y Y liền nhạy bén nghĩ ra gì đó.
“Mẹ, mẹ có thể nói giúp con, con không muốn gả cho Doãn Minh Tước, không phải mẹ muốn liên hôn với nhà họ Doãn sao, tùy tiện đổi thành người nào cũng được a, cũng không nhất định phải là cậu cả, lão tam nhà anh ta cũng không tệ mà, mẹ của anh ta Tiêu Tuyết Như con cũng đã gặp qua, còn rất nhiệt tình nữa.”