Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 632: Khống chế




Nói xong, Doãn Minh Tước liền mang theo ly rượu đi lên lầu, thậm chí bước chân cũng xiêu vẹo, mang theo cảm giác say rượu.

Doãn Đình Vĩ tức giận đến nỗi đập bàn một cái: “Thằng con hỗn láo này! Bình thường bà dạy dỗ nó như thế nào vậy, cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, vậy mà vẫn còn có bộ dáng như vậy.”

Một bàn người đều đồng loạt im miệng, chỉ sợ tai bay vạ gió.

Liễu Nham Tâm bị quát vài câu, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt: “Tôi sẽ lập tức trở về dạy dỗ quy tắc cho thằng bé.”

Một mẹ một con có bộ dạng như bùn nhão không đỡ nổi tường, thấy vậy, cơn giận của Doãn Đình Vĩ lại tăng thêm mấy phần. Bà cả Lục Tố Anh không nói gì, ngược lại là bà hai an ủi rất đúng lúc.

“Thôi bỏ đi ông à, thất bại như thế nào thì cũng còn có Minh mà, đừng tức giận bởi vì người không đáng.”

“Nhà họ Doãn to như vậy, cũng bởi vì những lời nói không đâu vào đâu của các người mà làm cho gà bay chó sủa, không ăn nữa!”

Đương nhiên là Tiêu Tuyết Như cũng bị liên lụy, tức giận đến nỗi dậm chân một cái rồi đi khỏi.

Trên bàn cơm rất nhanh cũng chỉ còn lại hai người Lục Tố Anh và Cố Minh, thấy con trai mình còn cực kỳ bình tĩnh mà ngồi ở chỗ này, bà ta lộ ra một nụ cười vui mừng.

“Đúng rồi, con phải vững vàng như thế này, bây giờ người mà ba con coi trọng nhất đó chính là con, tiếp theo mấy năm nữa, nhà họ Doãn to như thế này cũng chỉ là có một mình con thôi.”

Điều mà Doãn Minh Thần đang để ý cũng không phải là cái này: “Mẹ, ba luôn nói là để bọn họ đến công ty giúp đỡ, nhưng người chân chính làm việc thì cũng chỉ có mấy người thôi. Còn đang xem thử Minh Tước, chỉ cần có thể kết thành thông gia với nhà họ Đào, đến lúc đó tất nhiên cũng phải chia ra một phần, nhà họ Doãn của một mình con chắc? Chỉ sợ là ba căn bản cũng không có quyết định này đâu.”

Nhìn con trai của mình, sao Lục Tố Anh không lo lắng chuyện này được.

“Mấy ngày nay con phái mấy người điều tra một chút đi, rốt cuộc là Liễu Nham Tâm có phải đã động tay động chân gì đó sau lưng mẹ rồi hay là không, sau đó lập tức nói cho mẹ biết.”

Bà năm không hề có tiếng nói ở nhà họ Doãn, lại càng không thể có bóng dáng của bà ta trong các buổi tiệc có danh tiếng. Vì vậy, Liễu Nham Tâm căn bản cũng không thể nào quen biết được với người nhà họ Đào, càng không có khả năng nói đến cuộc hôn nhân này.

Chẳng lẽ chính là do Doãn Minh Tước không thể đỡ nổi bức tường đó?

Lục Tố Anh cũng nhìn chằm chằm vào bóng dáng say khướt ở trên lầu, nhìn thấy sau khi anh ta bị Liễu Nham Tâm mắng rồi, chẳng những không có hối hận bao nhiêu, ngược lại còn ôm ly rượu mà đi đến sân sau mà uống.

Bà ta lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ này.

Đêm khuya, Doãn Minh Tước bị Liễu Nham Tâm không nói hai lời liền túm trở về phòng.

“Con nói chuyện đàng hoàng cho mẹ một chút, hôm nay con là chơi bời ở đâu nữa vậy? Tại sao lại chọc cho ba của con tức giận chứ. Hai mẹ con chúng ta sống ở nhà họ Doãn cũng đã đủ khó khăn rồi, con đã kêu mẹ đi khuyên bà Tống, nhưng tại sao con vẫn đến chết không đổi, uống tới như vậy.”

Mấy ngày trước bà ta còn cảm thấy Doãn Minh Tước đã trưởng thành, hiểu chuyện, rốt cuộc cũng đã biết suy nghĩ cho cuộc sống sau này.

Thế nhưng chuyện ngày hôm nay đã để cho bà ta không thể ngẩng đầu lên ít nhất trong vòng một tháng.

Nhìn bộ dạng tức giận thở hổn hển của Liễu Nham Tâm, Doãn Minh Tước lắc lắc bình rượu ở trong tay: “Mẹ ngửi thử xem đây là cái gì.”

Không biết rốt cuộc trong hồ lô của anh ta có chứa cái gì, Liễu Nham Tâm lười phải nghe anh ta giở trò bí hiểm, nhưng Doãn Minh Tước trực tiếp đổ chất lỏng ở trong bình rượu ra.

Đưa tới trước mặt của bà ta, đưa mũi ngửi ngửi, vậy mà lại không màu không mùi.

Liễu Nham Tâm không hiểu rõ, cầm ly rượu lên uống một ngụm, khó có thể tin được: “Đây là nước à?”

Doãn Minh Tước nở một nụ cười, khuôn mặt đã khác biệt hoàn toàn so với lúc diễn xuất khi nãy.

“Chẳng lẽ... con đều đang giả vờ?”

Liễu Nham Tâm mừng rỡ không thôi, nhưng mà Doãn Minh Tước căn bản cũng không có ý muốn giải thích với bà ta: “Tiếp theo mẹ chỉ cần diễn vở kịch này giúp cho con, tháng tiếp theo, chúng ta đã có thể nở mày nở mặt.”

Trước đó anh ta cũng muốn bảo đảm cho Đào Y Y không bị bất kỳ người nào phát hiện ra, cũng phải bảo đảm cho cô hoàn toàn yêu mình.

Khi hoàng hôn buông xuống, những chiếc xe hơi màu đen đang chạy tới từ trên đường cao tốc.

Đào Y Y bị hai vật nhỏ chọc cho không còn sức, chỉ có thể để mặc cho bọn chúng bò qua bò lại ở trên giường của mình, lúc nghe thấy tiếng xe của Cố Thâm vào cổng, nụ cười ở trên mặt của cô rất nhanh liền biến mất.

Giống như thường lệ, uống thuốc xong thì đến thời gian đi ngủ, không ngờ Cố Thâm lại đến, Tiểu Lâm biết chắc có lẽ là anh ta muốn nói chuyện với Đào Y Y một hồi, vì vậy chỉ đặt thuốc ở một bên rồi liền lui ra ngoài.

Con mèo nhỏ với bộ lông xù nằm cùng một chỗ với Đào Y Y, Cố Thâm còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, có điều là con chó schnauzer vẫn cứ ngu ngơ đi về phía của anh ta, không hề cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo ở trên người của anh ta, thậm chí còn không sợ chết mà dán ở trên giày của anh ta ngồi xuống.

“Tiểu Đoàn Tử.”

Đào Y Y biết là anh ta ghét mấy con vật nhỏ, sợ là anh ta sẽ ra tay với nó, đành phải đứng dậy đi tới, không nghĩ đến là cả người mình còn chưa đứng vững liền được anh ta ôm vào trong lòng.

“Em gọi tôi cái gì?”

Mùi hương quen thuộc tràn ngập bốn phía, Đào Y Y giống như bị điện giật mà muốn thoát ra từ trong ngực của anh ta, không ngờ đến đã bị người ta ôm lấy ở trong lòng, con mèo nhỏ ở bên cạnh cũng thức thời chậm rãi ung dung đi qua một bên.

Đào Y Y quay mặt qua chỗ khác, biết có chống cự cũng không có tác dụng, cũng lười động đậy..

“Tôi kêu con chó, không có kêu anh.”

Anh chính là thích cô đáp trả lại mình bằng miệng lưỡi bén nhọn, dù sao thì cũng thú vị hơn nhiều so với mấy người phụ nữ cứ biết nịnh nọt kia.

Trước đây cũng chỉ có thể nhìn qua những bức ảnh do Tiểu Lâm gửi đến mới nhìn thấy cô đối xử với bọn họ không tệ, tự mình nhìn thấy rồi, phần kháng cự ở trong lòng của anh ta hình như cũng không nghiêm trọng như vậy.

Nếu như nói là kháng cự, chẳng bằng nói là sợ hãi.

Con mèo của Lục Tố Anh vẫn luôn là bóng ma ở trong lòng của Doãn Minh Tước từ nhỏ đến nay, nhưng mà ở đây, anh ta là Cố Thâm.

Đào Y Y cảm thấy phiền nhất chính là bộ dạng xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra của anh ta, nhẹ giọng dỗ dành cô, dối trá cực kỳ.

“Bọn nó đều là do anh mua, tôi không có đặt tên, chỉ thuận miệng kêu như vậy mà thôi.”

“Bọn chúng là quà mà tôi tặng cho em, muốn đặt tên gì thì đó đều là quyền lợi của em.”

Sự ngang ngược của anh ta cũng kiên quyết giống như thái độ của cô, lấy cứng chọi cứng đương nhiên sẽ không có kết quả tốt gì, huống hồ gì nếu như Đào Y Y nhớ không lầm thì trước đó quả thật cô đã thuận miệng nói với Tiểu Lâm một câu, đó là ở trong nhà quá trống trải, cho nên anh ta mới có thể làm như vậy.

Mặc dù là cuộc sống vẫn trong trạng thái bị giám sát, nhưng mà hình như từ xưa đến nay anh ta đều sẽ không bỏ qua những chi tiết nhỏ này.

Sự phòng bị ở trong lòng cũng coi như tháo xuống được một chút, Đào Y Y mím môi nói: “Tôi không nhìn thấy được bộ dạng của bọn nó, nếu như là mèo... thì cứ gọi nó là Đoàn Tử đi, con chó thì cứ kêu là Tiểu Tuyết Hoa.”

Cố Thâm nhẹ nhàng gật đầu, không có ý buông Đào Y Y ra, nếu như không phải Tiểu Tuyết Hoa vừa mới sủa gâu gâu, chỉ sợ là sự hài hòa khó có được giữa hai người bọn họ cũng sẽ khó bị phá vỡ.

Rất nhanh, Đào Y Y liền thoát ra từ trong ngực của anh ta, vuốt vuốt mái tóc rối bù của mình.

“Cảm ơn anh đã để bọn nó đi theo tôi.”

“Tiện tay mà thôi, nếu như em còn cảm thấy trong nhà trống rỗng, vậy thì tôi lại...”

“Không cần.” Đào Y Y căn bản cũng không phải là muốn nói lời này: “Không phải là anh nói chờ đến lúc tôi chữa khỏi đôi mắt của tôi thì sẽ đưa tôi ra ngoài hay sao, đã qua hai tuần rồi, cũng đã đến lúc đi tới chỗ của bác sĩ bạch rồi chứ nhỉ.”

Anh ta ngẩn người một chút rồi bật cười mà nói.

“Khoảng thời gian này không được đâu, tôi không có thời gian rảnh.”

Đào Y Y không quá hiểu ý của Cố Thâm: “Có Tiểu Lâm đi cùng với tôi là được rồi, không cần làm phiền anh Cố phải tự mình ra mặt.”

“Bệnh viện không phải là một nơi tốt lành gì, em đi một mình tôi không yên tâm.”

Nói xong, Cố Thâm dịu dàng sờ lên cái đầu nhỏ mềm mại của Đoàn Tử, mặc dù là Đào Y Y không nhìn thấy hình ảnh ở trước mắt, nhưng mà chỉ từ âm thanh do Đoàn Tử phát ra thì cũng đã biết được nó hưởng thụ biết bao nhiêu.

Lúc ở cùng một chỗ với cô ta đều chưa chắc có thể như vậy, xem ra mèo càng thích đàn ông hơn là thật rồi.

Đào Y Y tức giận ôm lấy Đoàn Tử không có cốt khí ở trong ngực của anh ta ra: “Anh cũng chỉ là sợ tôi chạy thôi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm uổng phí sức lực của mình nữa đâu, hơn nữa tôi cũng không nhìn thấy cái gì cả...

“Chuyện mà tôi lo lắng cũng không phải là cái này, một mình em quả thật không ổn, mấy ngày nữa đi, đến lúc đó tôi sẽ đến đón em.”

Dường như là tâm trạng của anh ta không tệ, lúc nói chuyện với cô thì giọng nói rất dịu dàng, tựa như là người có mối quan hệ rất thân thiết với cô. Nếu như không phải mấy ngày trước bị anh ta đối xử như vậy, giờ phút này, chỉ sợ là không có người nào có thể nhịn được mà không động lòng.

Đào Y Y cắn môi dưới, bảo trì vẻ bình tĩnh của mình.

“Vậy thì anh cứ tự quyết định đi, vốn dĩ tôi cũng không có quyền được lựa chọn.” Nhét Đoàn Tử vào trong ngực của anh ta, Đào Y Y sa sầm mặt bắt đầu ra lệnh đuổi khách: “Thời gian cũng đã muộn rồi, tôi phải uống thuốc, anh đi đi.”

Nói xong, động tác của cô cực kỳ quen thuộc mà đưa tay sờ sờ mặt bàn ở bên cạnh, quả nhiên đã đụng được ly nước, còn có viên thuốc do Tiểu Lâm đã để lại ở một bên.

Điều mà Đào Y Y không ngờ đến, đó chính là bàn tay của cô liền bị đè xuống rất nhanh.

“Từ nay về sau, em không cần phải uống thuốc ngủ nữa.”

Lúc đầu là sợ cô nghi ngờ mình, cũng sợ cô không nghe lời mình, cho nên mới thường xuyên khống chế thời gian ngủ của cô mà thôi. Bây giờ hai người bọn họ đã ngã bài rồi, anh ta cũng không cần phải kiểm soát những cái này nữa, anh ta nghĩ Đào Y Y là một người thông minh, chắc có lẽ là sẽ hiểu ý của anh ta.

“Anh... anh nói thật hả?”

Đào Y Y còn tưởng rằng là mình đã nghe lầm, viên thuốc đã được lấy ra từ trong giấy bạc lại bị người đàn ông mặt không biểu cảm mà lấy mất

“Không cần uống.”

Xác nhận là câu trả lời khẳng định, Đào Y Y nhịn không được mà nút mấy ngụm nước bọt, không ngờ đến đôi môi lại bị ngậm chặt.

Hai mắt của cô ta mở to lên, cho dù là không nhìn thấy cái gì cả, nhưng mà cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh ta, sau đó có một bàn tay ấm áp bao trùm lấy cặp mắt của mình, đôi mắt của cô nhắm lại, trong lòng khẽ động.

Không nghĩ đến Cố Thâm chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, cũng không có ý làm sâu sắc nụ hôn.

Người đàn ông chịu đựng lui ra phía sau, nhìn thấy gương mặt trước mắt của Đào Y Y vẫn còn mang theo một tia không kịp chuẩn bị, anh ta đưa tay ra lau chùi đôi môi mỏng của mình.

Quả thật là cô ấy trông rất giống với người đó

“Đi ngủ sớm đi.”

Ném xuống câu nói này, Cố Thâm liền đi khỏi phòng, chỉ để lại Đào Y Y ngồi ở trên giường thật lâu sau cũng không hề di chuyển nửa xentimét. Tiếng tim đập thình thịch vang dôi, cô đưa tay che ngực cũng vẫn không có cách nào ngăn cản được trái tim đang đập nhanh.

Chẳng lẽ cô thật sự thích người đã giam cầm cô hay sao?

Rõ ràng hành động ghê tởm, dường như là trong lòng còn có sự tồn tại của người khác, nhưng mà mỗi khi Cố Thâm đối xử cực kỳ dịu dàng, cô vẫn sẽ không có cách nào kháng cự lại như cũ.

Giống như là thuần hóa một con vật, khi mà bạn lấy đi tất cả mọi thứ của nó, làm cho giá trị của nó giảm đến mức thấp nhất, sau khi phá hủy toàn bộ thế giới tinh thần vốn có của nó, lại từ từ bắt đầu cho nó một chút ngon ngọt, khi đó người mà nó có thể dựa vào cũng chỉ có bạn.

Trong phòng làm việc, Cố Thâm hơi bất lực dựa trên lưng ghế.

So sánh với bộ dạng lúc nãy, dường như là anh ta hơi khác biệt, vốn dĩ chuyện đã tính toán trước, lúc nên tiến thêm một bước, anh ta bỗng nhiên lại không đành lòng.

Cố Thâm nhẹ nhàng thở ra, châm một điếu thuốc rồi dựa trên ghế, xuyên qua hình ảnh phản chiếu của chiếc cửa bằng pha lê ở trước mặt anh ta, cười chế giễu và nhìn bản thân.

Trên chiếc bàn làm việc ở bên cạnh, người phụ nữ có dáng vẻ giống với Đào Y Y đến tám phần vẫn ở trong khung ảnh vuông vức, cười tươi như hoa.