Mộc Như Phương đi dùng cơm trưa với Đào Gia Thiên.
Buổi trưa, hai người dùng cơm trong một phòng ăn ở tầng cao nhất ở thành phố Hải Châu.
Mộc Như Phương chọn món ăn xong thì bỏ thực đơn ở trong tay xuống, sau đó đưa tay ra lấy một cái khăn lụa ở trong túi ra thắt ở trên cổ, cô nhìn thoáng qua Đào Gia Thiên, còn không phải là bởi vì anh sao!
Sao lại thích cắn cổ của người khác như vậy!
Không khí lưu thông ở trên tầng cao nhất cực kỳ tốt, đây chính là một nhà hàng phương tây ngoài trời nổi tiếng nhất ở thành phố Hải Châu.
Mỗi ngày đều được trang trí bằng hoa tươi.
Trong không khí mang theo hương hoa hồng nhàn nhạt.
"Chào cô, đây chính là quà dành cho cô." Nhân viên phục vụ mang món ăn lên xong, lấy ra một cành hoa hồng vàng.
Mộc Như Phương khẽ cười với anh ta một tiếng, xem như là cảm ơn.
Nhân viên phục vụ giật mình hai giây, nhìn gương mặt của Mộc Như Phương kinh ngạc đến nỗi dường như quên cả hô hấp, sau khi phản ứng thì mới cúi đầu xuống: "Chúc cô dùng cơm ngon miệng."
Đào Gia Thiên nhìn cô: "Sau này không cho phép cười với mấy người đàn ông khác."
Mộc Như Phương: "..."
"Không phải là anh cảm thấy mình hơi cố tình gây sự sao?"
Cô thích cười cũng không được nữa hả?
"Cậu Đào, trùng hợp như vậy à?"
Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên.
Mộc Như Phương đang cúi đầu dùng bữa, nghe thấy âm thanh này, cô hơi giật mình.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tinh Tuyệt đi tới.
Bên cạnh của anh ta còn có Diêu Kha.
Diêu Kha mặc một bộ váy đỏ, kiểu tóc uốn gợn sóng, gió thổi từ tầng cao nhất khiến cho người phụ nữ này trong càng quyến rũ hơn.
Đào Gia Thiên nhìn người đến: "Hóa ra là tổng giám đốc Tống."
Anh cũng không đứng dậy, chỉ là hờ hững gật đầu xem như là chào hỏi.
Tống Tinh Tuyệt ôm lấy Diêu Kha: "Vị này là?"
Ánh mắt của anh ta rơi ở trên người của Mộc Như Phương: "Cô gái này chắc là Mợ Đào nhỉ?"
Mộc Như Phương và Tống Tinh Tuyệt, còn có Diêu Kha, ba người bọn họ đều giả bộ như không biết nhau.
Đào Gia Thiên nói: "Vợ của tôi, Mộc Như Phương."
Diêu Kha cắn môi: "Như Phương, tôi muốn đi toilet, chúng ta cùng đi đi."
Mộc Như Phương đứng dậy nhìn thoáng qua Đào Gia Thiên, ra dấu một cái: "Em vào nhà vệ sinh nha."
Trong nhà vệ sinh.
Mộc Như Phương rửa tay, Diêu Kha ở bên cạnh trang điểm: "Cuối tuần này tôi và anh trai cô sẽ đến tham gia hôn lễ."
Mộc Như Phương gật đầu.
Diêu Kha còn nói thêm: "Tề Sâm đã đến thành phố Hải Châu rồi, có liên lạc với cô chưa?"
Mộc Như Phương lắc đầu.
"Không có."
"Kỳ quái, bọn tôi cũng không liên lạc được với anh ta."
Diêu Kha thở dài một tiếng: "Gần đây Đào Gia Thiên đã nuốt chửng một dự án của anh trai cô ở thành phố Hải Châu, tóm lại là vẫn không đấu nổi nhà họ Đào."
Mộc Như Phương lau sạch tay: "Đừng để anh trai của tôi đấu với anh ấy quá rõ ràng."
"Hôm nay cô với anh trai của tôi đến đây để dùng cơm à?"
Diêu Kha vểnh đôi môi đỏ lên: "Ngày mai là sinh nhật của tôi, nhưng mà ngày mai tổng giám đốc Tống có việc, hôm nay mang tôi đến đây dùng cơm, tôi còn đặc biệt mặc một bộ váy đỏ nữa."
Mộc Như Phương: "Chúc cô sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn."
Đi ra từ nhà hàng Tây.
Mộc Như Phương ngồi vào trong xe của Đào Gia Thiên, cô nói: "Người lúc nãy là ai vậy?"
"Đối tác của một dự án. Sao vậy, coi trọng người đàn ông kia?" Đào Gia Thiên đang lái xe, nhìn cô một cái.
Mộc Như Phương: "Sao có thể được, anh cũng biết rõ mà."
Lúc đèn đỏ, Đào Gia Thiên dừng xe lại, quay người nhìn cô, gương mặt mang theo nụ cười: "Anh biết cái gì chứ, anh biết là em không coi trọng anh ta à?"
"Sao em có thể coi trọng anh ta được chứ, em rõ ràng muốn gả cho anh mà." Mộc Như Phương dùng ngôn ngữ tay nói.
Đào Gia Thiên thờ ơ "À" một tiếng: "Anh không hiểu ngôn ngữ tay, em nói chuyện cho anh nghe đi."
Mộc Như Phương há to miệng, cô tiếp tục dùng ngôn ngữ tay nói: "Anh biết rõ mà, cổ họng của em không được tốt cho lắm, sẽ không nói chuyện đâu."
Nụ cười mang theo ý vị trêu chọc nơi đáy mắt của Đào Gia Thiên đột nhiên lại biến mất, cảm xúc cả người của anh cũng thay đổi, lúc này đèn xanh, đằng sau truyền đến tiếng kèn xe thúc giục. Người đàn ông ngồi thẳng người dậy, đạp chân ga, nhưng mà trong đầu của anh đang suy nghĩ, anh có thể nhìn thấy rõ vẻ mất mát trong đáy mắt của người phụ nữ.
Cổ họng của cô là do anh đã sai người hạ độc làm bị câm.
Mộc Như Phương cũng không cảm nhận được cảm xúc của Đào Gia Thiên thay đổi.
Mặc dù là cô cũng muốn nói chuyện, cũng muốn hồi phục lại, nhưng mà việc đã đến nước này rồi, cô cũng đã quen.
Bây giờ đã tốt nhiều hơn so với trước kia.
Cô cũng không để tâm đến cảm xúc của Đào Gia Thiên thay đổi, trong ấn tượng của cô, Đào Gia Thiên không phải là người thiếu quyết đoán và không cảm thấy tội lỗi, có một số việc cho dù anh biết là mình làm sai thì cũng sẽ không quay đầu thừa nhận lỗi lầm, chỉ có thể tiếp tục sai, hoặc là...
Xem như chưa từng xảy ra.
Đào Gia Thiên chính là cậu chủ của nhà họ Đào.
Trời sinh sẽ không cúi người.
...
Nhà họ Đào.
Đoạn thời gian này, Tống Thấm Như vẫn luôn luyện thư pháp và tịnh tâm dưỡng khí, đối với chuyện Đào Gia Thiên muốn cưới Mộc Như Phương, bà ta vẫn luôn không hỏi đến. Con của bà ta cũng đã quyết tâm cưới cô gái này, bà ta có thể thế nào được nữa chứ, bà ta có chán ghét cô gái này thế nào nhưng mà Đào Gia Thiên đã che chở thì bà ta có thể làm sao được nữa.
Bà ta không thể nào hi sinh con trai của mình vì chỉ ghét một người phụ nữ.
Cho dù là Đào Gia Thiên cưới Mộc Như Phương thì bà ta cũng sẽ không nhận đứa con dâu Mộc Như Phương này.
Mộc Như Phương, tốt nhất là đừng để bà ta bắt được điểm yếu, nếu không thì...
Lôi Minh đi tới.
"Bà chủ, cậu chủ nói, hôn lễ cuối tuần này, chiếc váy đã được đặt may của bà chủ đã vận chuyển bằng đường hàng không từ Pháp, bà có muốn mặc thử không?"
"À..." Tống Thấm Như để bút xuống, trong lòng của bà ta căn bản cũng không thể nào bình tĩnh được: "Đương nhiên là phải mặc thử rồi, tôi nhất định phải nở mày nở mặt nhìn con trai của tôi cưới vợ, nếu như tôi không tham gia chẳng phải là sẽ bị Mộc Như Phương chế giễu ư? Cô ta sẽ cho mình thật sự thắng rồi!"
Lôi Minh nói: "Bà chủ, có lẽ là bà không thể buông bỏ được thành kiến đối với cô Mộc, dù sao... sau này cũng là người một nhà."
"Ai là người một nhà với cô ta chứ, vĩnh viễn cũng không có khả năng đó! Buông bỏ thành kiến à, không, tôi không có bất kỳ thành kiến nào đối với cô ta, tôi chính là không thích cô ta. Lôi Minh, ông không được quên, sáu năm trước cô ta đã làm như thế nào." Tống Thấm Như nhìn Lôi Minh: "Tôi kêu ông điều tra chuyện liên quan đến cô bé kia, ông đã điều tra đến đâu rồi."
Lôi Minh nói: "Không thể tra được bất kỳ tin tức nào, cũng không nhìn thấy cô bé này có bất cứ tiếp xúc nào với Mộc Như Phương, cũng không thể tra ra được chút manh mối nào từ người ở bên cạnh của Mộc Như Phương."
Cô bé đó giống như là bốc hơi khỏi thế giới này.
"Sẽ không đâu, chắc chắn là Mộc Như Phương đã giấu cô bé ở đâu rồi, chắc chắn là cô ta đang âm mưu cái gì đó, chắc chắn là nó sẽ nói với Đào Gia Thiên rằng cô bé đó chính là con của nó, cô ta muốn nhận được sự tin tưởng của Gia Thiên."
Chuyện này xem như là một chuyện hồ đồ nhất mà Lôi Minh làm cho Tống Thấm Như.
Đó chính là.
Hoán đổi xét nghiệm quan hệ ruột thịt của Băng Băng và Đào Gia Thiên.
Băng Băng quả thật là con gái của Đào Gia Thiên.
Nhưng mà lúc đó bà Đào sợ sau khi Đào Gia Thiên biết được thì sẽ nảy sinh tình cảm với Mộc Như Phương, thế là đã thay đổi kết quả xét nghiệm máu mủ.
Để Đào Gia Thiên cho rằng đứa con không phải là của mình.
Chuyện hồ đồ như thế này, lúc nhớ lại Lôi Minh cũng cảm thấy rất áy náy.
Ông ta là quản gia của nhà họ Đào, vậy mà lại giúp đỡ bà chủ làm những chuyện như vậy, quả thật không nên.
Ông ta cảm thấy hổ thẹn với lòng trung thành của mình đối với nhà họ Đào.
"Bà chủ, cô chủ nhỏ Băng Băng quả thật là con gái của cậu chủ, đây chính là chuyện không thể nào thay đổi được. Tôi cảm thấy không bằng cứ nói cho..." Lời nói của Lôi Minh vẫn còn chưa nói hết, đã bị Tống Thấm Như cắt ngang: "Không thể nào được, ông chuẩn bị để cho Gia Thiên hận tôi à?"
Lôi Minh nhìn bộ dạng khẩn trương của Tống Thấm Như, ông ta rất muốn nói sớm muộn sẽ có một ngày.
Cậu chủ sẽ biết thôi.
Đến lúc đó có giấu giếm như thế nào cũng vô ích.
Không bằng nhanh chóng nói cho rõ ràng.
Nhưng mà bà chủ.
Lôi Minh âm thầm thở dài một tiếng.
Dường như là Tống Thấm Như biết ý của Lôi Minh, bà ta nhìn Lôi Minh: "Lôi Minh, trút bỏ đi thân phận quản gia nhà họ Đào của ông, ông cũng biết là do tôi đã đề bạt ông, đề bạt kể từ khi ở ám vệ doanh của nhà họ Đào cho đến bây giờ. Tôi và ông cũng đã qua lại hai mươi năm, có một số việc hãy để nó tan biến ở trong bụng đi, đừng trách tôi không nhắc nhở ông."
Lôi Minh nhìn thoáng qua Tống Thấm Như, nặng nề nói: "Vâng thưa bà chủ."
Tống Thấm Như mặc thử chiếc váy sườn xám thêu hoa, mặc dù là bà ta đã qua tuổi 50, nhưng mà thân hình của bà ta được bảo dưỡng rất tốt, chiếc váy sườn xám tôn lên vóc dáng của bà ta.
Duyên dáng và sang trọng
Nhân viên nói: "Bà Đào, vóc dáng của bà trông thật là cao quý, đây chính là chiếc váy mà tổng giám đốc Đào đã cho người đến nước Pháp đặt may khẩn cấp, bà mặc vào lại hoàn mỹ, tổng giám đốc Đào thật là hiếu thảo với bà."
Lời nói của nhân viên làm cho Tống Thấm Như rất hài lòng.
Đến cùng thì Đào Gia Thiên vẫn là con của bà ta.
Sớm muộn gì bà ta cũng sẽ bắt được điểm yếu của Mộc Như Phương.
...
Buổi tối, Đào Gia Thiên có một buổi tiệc.
Tổng giám đốc Trần của quốc tế Lâm Châu mời anh dùng cơm ở khách sạn Lâm Châu.
Ánh sáng trong phòng bao hơi mờ ảo, Đào Gia Thiên ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da, đầu gối của người đàn ông bắt chéo nhau, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang nâng chén rượu đi tới: "Tổng giám đốc Đào, tôi mời anh."
Đào Gia Thiên nhìn ly rượu kia, không uống cũng không hề động vào.
Chỉ là hờ hững ngước mắt lên quét nhìn người phụ nữ kia một cái.
Người phụ nữ đó vốn cả gan chuẩn bị đến nói chuyện với Đào Gia Thiên, dù sao người đàn ông cực phẩm giống như thế này cũng không có nhiều, nhưng mà bây giờ cô ta lại bị ánh mắt rét lạnh quét nhìn làm cho cả người hơi run rẩy.
Cô ta vội vàng rút lui.
Bữa tiệc này Đào Gia Thiên cũng uống không ít.
"Tổng giám đốc Đào, tôi nghe nói hiện tại hòn đảo Cúc Minh đang ở trong tay của anh." Một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ đồ vest màu xám khói đi tới.
Đào Gia Thiên nhìn anh ta một cái, cũng không có đứng lên, chỉ nói: "Tổng giám đốc Hạ cũng đến đây à?"
Người đến chính là Hạ Tùng Vân, là cháu trai duy nhất của ông cụ Hạ.
Độ tuổi vừa đủ để quản lý Hạ thị cùng với ba.
"Tin tức của tổng giám đốc Hạ cũng rất nhạy bén, đúng là trong tay của tôi."
Nhà họ Hạ kinh doanh châu báu.
Đảo Cúc Minh có sản lượng chân trâu rất lớn.
Lúc này đang ở trong tay của Đào Gia Thiên, anh ta không thể không cúi đầu được.
"Tổng giám đốc Đào, tôi cũng sẽ không nói vòng vo nữa, không bằng anh cứ ra một cái giá đi, tôi trở về thương lượng cùng với ba tôi."
Từ đầu đến cuối, Hạ Tùng Vân đều bưng ly rượu đứng ở vị trí đối diện của Đào Gia Thiên, mà từ đầu đến cuối Đào Gia Thiên đều cao quý ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da, hai chân bắt chéo nhau, hình như là không hề đặt Hạ Tùng Vân trong mắt tí nào.
"Tối ngày hôm nay tôi không muốn nói chuyện công việc, nếu như muốn nói thì cứ để Hạ Thần Đông đến Đào thị tìm tôi."
Hạ Tùng Vân cắn răng: "Tổng giám đốc Đào, đã làm phiền rồi."
Đi đến phía trước cửa sổ, Hạ Tùng Vân siết chặt ngón tay.
Đào Gia Thiên kia, ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho mình!
Quả thật không biết điều!
Nhưng mà...
Tuy nhiên, anh ta cũng chỉ đành chịu mà hít một tiếng.
Nhân vật giống như là Đào Gia Thiên cần gì phải để ý đến mình...