Ngày kết hôn càng ngày càng gần.
Mộc Như Phương lại có cảm giác hơi bất an.
Cô cố gắng nói với mình hết lần này đến lần khác, đạt được sự tin tưởng của anh, lấy được tài liệu, cô có thể rời khỏi nơi này sống một cuộc đời không buồn không lo với Băng Băng.
Đi đến một nơi mà không có ai quen biết.
Nhưng mà.
Cô cũng sẽ sợ hãi.
Cũng sẽ bất an.
Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, chẳng lẽ là Đào Gia Thiên đã khôi phục ký ức rồi?
Tại sao lại muốn cưới cô chứ?
Bắt đầu từ lúc nào mà anh đối với cô đã không còn loại hận thù đơn thuần nữa?
Anh đã bị ký ức thôi miên, trong đầu của anh chỉ có kí ức cô muốn đầu độc, sau khi tỉnh dậy từ sáu năm trước, trong đầu đã mang theo phần hận thù này. Nhưng mà bây giờ tại sao lại muốn cưới cô chứ, không phải là anh và Hạ Thư Dao đã... sắp xác định quan hệ rồi sao?
Mộc Như Phương nghĩ mãi mà cũng không hiểu nổi.
Khoảng thời gian này, Đào Gia Thiên đối xử với cô rất tốt.
Cô trở mình nằm ở trên giường, dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Minh Lê dẫn cô đi thử áo cưới.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đã đến hôn lễ.
Tất cả những thủ tục đều đang được tiến hành một cách nhanh chóng và có trật tự.
"Cô Mộc, đây chính là mười bộ váy cưới mà anh Đào đã chuẩn bị cho cô, cô thử một chút đi. Đây đều là những đồ đã được đặt may cao cấp, bởi vì hôn lễ sắp đến gần cho nên có mấy bộ áo cưới này, cô cứ thử trước đi, đến lúc đó chọn ra ba bộ. Ngoài ra còn có ba bộ váy cưới kiểu Truyền thống, tất cả đều được thêu tay, trong toàn bộ đám cưới thì cần sáu bộ."
Sáu bộ.
Cái này cũng nhiều quá rồi đó.
Minh Lê mỉm cười ôn hòa chỉ vào một bộ: "Như Phương, con thử trước một bộ này đi xem như thế nào, mẹ cảm thấy bộ này chắc chắn sẽ rất đẹp đó."
Hai nhân viên của cửa hàng đến phòng thử áo cưới giúp Mộc Như Phương mặc váy cưới.
"Quý khách, eo của cô cũng thật sự quá nhỏ rồi đó, đến lúc đó còn phải sửa bộ váy cưới này lại một chút." Nhân viên cửa hàng thay áo cưới giúp cho Mộc Như Phương, eo của chiếc áo cưới này đã là số nhỏ nhất rồi, nhưng mà không ngờ đến eo của Mộc Như Phương lại còn mảnh mai hơn, có lẽ là còn phải đổi nhỏ hơn một số nữa.
Khiến cho nhân viên cửa hàng không khỏi có chút sợ hãi thán phục.
Mấy ngày nay quả thật Mộc Như Phương đã gầy thêm một chút.
Lúc mà nhân viên cửa hàng giúp Mộc Như Phương thay quần áo không khỏi liếc nhìn gương mặt của Mộc Như Phương nhiều thêm mấy lần, hóa ra là thật sự có người có giá trị nhan sắc tuyệt vời như vậy, vẻ đẹp thanh khiết. Nhân viên cửa hàng nhịn không được mà nói: "Cô Mộc, chúng ta có thể chụp một tấm ảnh được không?"
Mộc Như Phương hơi trợn mắt lên, cũng không có từ chối.
...
Đào Gia Thiên lái xe rời khỏi công ty, anh lái xe một đường thẳng về phía khách sạn, những mẫu áo cưới mà anh đặt đã được đưa đến trong khách sạn, đang ở trong khách sạn Minh Châu, bây giờ Mộc Như Phương đang thử áo cưới.
Trên đường cũng không kẹt xe, một đường trót lọt, hai mươi phút sau Đào Gia Thiên đã đến khách sạn Minh Châu, anh ném chìa khóa xe cho người giữ cửa trực tiếp đi vào trong thang máy. Toàn bộ khách sạn Minh Châu giờ phút này đều không có khách hàng, tất cả đều đã trống trải, toàn bộ khách sạn Minh Châu đang chuẩn bị cho lễ cưới vào tuần sau
Anh đi ra khỏi thang máy, liếc mắt nhìn người phục vụ ở trên hành lang: "Cô Mộc thử quần áo ở đâu vậy?"
Nhân viên phục vụ bất ngờ bị hỏi một câu như vậy thì xoay người nhìn lại, là Đào Gia Thiên, nhân viên phục vụ nữ nhìn gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, không khỏi có chút đỏ mặt lại thêm khẩn trương, nói chuyện cũng lắp bắp: "Ở, ở phòng 8086, anh Đào... mời đi theo tôi đến... đến đó..."
Đào Gia Thiên đi đến cửa phòng 8086, anh đẩy cửa ra, còn chưa đi vào thì đã dừng bước lại, anh đứng ở cửa, ngón tay nắm thật chặt lấy chốt cửa.
Trước cửa sổ sát đất ở trong phòng, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu vào.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, trang sức thủy tinh được làm bằng thủ công phát ra ánh sáng chói lóa. Cô đưa lưng về phía của anh, vóc dáng mảnh mai xinh đẹp, cả người cô giống như là một vật sáng khổng lồ.
Mộc Như Phương cũng không phát giác Đào Gia Thiên đến đây, ngược lại là lúc này Minh Lê xoay người lại nhìn thấy, bà nói: "Gia Thiên, đến rồi à."
Nhân viên làm việc: "Xin chào anh Đào."
Lúc này Mộc Như Phương mới biết là Đào Gia Thiên đã đến.
Cô từ từ xoay người lại nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.
Cô thu hết tất cả sự kinh diễm ở trong mắt của người đàn ông vào trong đáy mắt, nhưng mà trên mặt Mộc Như Phương cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, giờ phút này người phụ nữ một thân váy cưới, trong trẻo như băng tuyết, xinh đẹp không gì bằng.
Đào Gia Thiên bước từng bước đi đến, ánh mắt của anh vẫn luôn rơi ở trên người của cô.
Đi đến bên người của Mộc Như Phương, anh đưa tay ra cầm lấy ngón tay của Mộc Như Phương.
Ngón tay của anh hơi lạnh, càng ngày anh càng dùng sức nắm chặt lại
Mộc Như Phương muốn rút tay ra, nói một câu bằng ngôn ngữ tay với anh, nhưng mà bị người đàn ông này nắm chặt, thế là cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chớp mắt: "Sao anh lại đến đây vậy?"
Đào Gia Thiên trả lời: "Vợ của anh muốn thử váy cưới, anh đương nhiên phải đến rồi."
Một âm thanh trầm thấp truyền đến, tiếng "vợ" này giống như là tiếng đàn rơi vào trong đáy lòng của Mộc Như Phương, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn.
Vợ...
Sau khi Đào Gia Thiên đến đây thì trong mắt cũng không có người nào khác
Minh Lê thấy thế thì nói một câu liền rời đi: "Như Phương, vậy mẹ chờ hai đứa ở phòng nghỉ cách vách nha."
Đến phòng nghỉ sát vách, vẻ mặt của Minh Lê liền trở nên lo lắng
Đào Gia Thiên trông có vẻ rất yêu chiều Mộc Như Phương, bà và Trọng Hoài Viễn đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên có thể phân biệt được Đào Gia Thiên đối với Mộc Như Phương quả thật mang theo cảm giác yêu chiều chân thật, nhưng mà Mộc Như Phương đã không thích Đào Gia Thiên.
Nếu như.
Một ao nước đục này, nhà họ Trọng đã dính vào rồi.
Bây giờ có muốn thu tay lại cũng đã không kịp.
Nếu như Mộc Như Phương lại làm ra chuyện gì đó giống như sáu năm trước đã làm với Đào Gia Thiên, là con nuôi của nhà họ Trọng, đến lúc đó nhà họ Trọng thật sự cũng không giải thích rõ ràng được.
...
"Đây là bộ váy cưới đầu tiên, còn có chín bộ nữa. Anh Đào, mời anh chờ ở nơi này, chúng tôi sẽ đi thay một bộ áo cưới khác cho cô Mộc."
Đào Gia Thiên nâng một sợi tóc rơi trên gương mặt của Mộc Như Phương, ánh mắt của anh cũng không hề lướt nhìn người nào khác, chỉ là thản nhiên nói: "Không cần đâu, các người ra ngoài đi."
Hai người nhân viên nhìn nhau, sau đó quay người lại đi khỏi, còn đóng cửa lại.
Trong một căn phòng nghỉ to như vậy chỉ còn lại hai người Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương.
"Anh thay giúp cho em, em muốn thay bộ nào tiếp theo?" Đào Gia Thiên dùng giọng nói dịu dàng hỏi cô, nhưng mà anh cũng không chờ Mộc Như Phương trả lời mà là trực tiếp đưa ra quyết định thay cho cô, anh chỉ vào một chiếc váy cưới trân châu rồi nói: "Cái này thế nào?"
Trong phòng thử váy cưới rất lớn, không gian cũng không tính là nhỏ hẹp, có một chiếc ghế dài bằng sofa mềm mại, còn có vài cái móc treo và gương soi chạm đất.
Ngón tay của người đàn ông thon dài, ngón tay của anh rơi trên lưng của cô, sau đó chậm rãi mà kéo khóa kéo ở bên hông. Mộc Như Phương đẩy anh một cái: "Để tự em làm được rồi."
Giọng nói của Đào Gia Thiên chầm chậm: "Em chắc chắn là mình có thể tự cởi áo cưới được sao?"
Người phụ nữ mím đôi môi đỏ mọng: "Anh cũng đã biết một người không thể thay áo cưới được, sao còn để cho hai nhân viên đó đi ra ngoài?"
Đào Gia Thiên đã kéo khóa kéo ở bên eo cô xuống, một cái tay khác vòng lấy eo của cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cô lên trên ván cửa của phòng thay đồ, giọng nói trầm thấp ấm áp rơi vào trong tay của cô: "Để anh giúp em."
Mộc Như Phương: "..."
Vành tai trên của cô bởi vì câu nói này của người đàn ông mà trở nên ấm áp.
Áo cưới của cô đã bị người đàn ông cởi ra, chiếc váy cưới trắng tinh rơi xuống mặt đất. Mộc Như Phương xoay người lại muốn nhặt áo cưới lên, cánh tay cứng rắn của người đàn ông ở phía sau ôm chặt lấy cô, hai mắt của anh bắt đầu đỏ lên, ánh mắt liền rơi vào thân thể trắng nõn như ngọc mà còn có chút nóng bỏng của người phụ nữ.
Ngay từ lúc bắt đầu.
Quả thật là Đào Gia Thiên rất đứng đắn mà chuẩn bị thay áo cưới cho cô.
Nhưng mà khi anh nhìn thấy thân thể tuyệt mỹ của người phụ nữ, làn da như ngọc, nội y màu hồng nhạt, da thịt giống như là đang phát ra ánh sáng, đôi môi đỏ mọng mang theo hơi thở quyến rũ, vẻ tuyệt sắc phong tình vạn chủng. Con mẹ nó chứ, ngay cả thần tiên cũng không thể nào nhịn được.
Giọng nói của anh bắt đầu khàn khàn: "Như Phương..."
"Tối hôm nay có được không?" Ánh mắt sạch khỏe trong trẻo của Mộc Như Phương nhìn anh, mang theo chút ý cầu khẩn: "Bây giờ đang thay áo cưới, tối nay..."
Người đàn ông giống như là bị trúng tà, hàm răng anh cắn lại thật chặt, ánh mắt có chút cầu khẩn của cô như muốn thiêu đốt dục vọng của anh đến cực điểm, trong vẻ phong tình vạn chủng còn mang theo một tia trong trẻo ngây thơ. Đào Gia Thiên đưa tay ra nhẹ nhàng bóp lấy cằm của cô, đè cô từ phía sau lưng: "Như Phương, em có biết là bộ dạng bây giờ của em mà muốn kêu anh tạm dừng, em thật sự đang muốn giết chết anh rồi không hả?"
Giờ phút này anh thật sự không còn lý trí gì nữa, hoàn toàn không còn sót lại chút nào, toàn thân trên dưới đều bị bộ dạng như thế này của người phụ nữ thiêu đốt cũng chỉ còn lại có nửa người dưới. Anh tiện tay giật chiếc cà vạt tinh tế ra, trực tiếp hôn cô, ngăn chặn hô hấp của cô, người đàn ông hôn lên gương mặt, đôi môi, xương quai xanh của cô, ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô: "Cũng đã bao nhiêu lần rồi, sao em vẫn còn ngây thơ như thế này chứ?"
Mộc Như Phương buông thõng mi mắt, Đào Gia Thiên ôm cô, cởi áo vest của mình ra rồi đặt ở trên ghế sofa, sau đó đặt cô xuống ghế sofa, lúc động tình hôn sâu: "Như Phương, em sẽ không rời khỏi anh, có đúng không?"
Mộc Như Phương gật đầu, cô thở hổn hển, bắt lấy ngón tay của anh.
Giờ phút này, Đào Gia Thiên ôm cả người của cô ở trong ngực của mình: "Như Phương, em là của anh!"
Đi ra từ phòng thử áo cưới.
Những bộ váy cưới tiếp theo căn bản cũng không thể nào thử được nữa.
Da thịt trắng nõn ở trên cổ của Mộc Như Phương đều là dấu vết đỏ hồng.
Cô trừng mắt liếc nhìn Đào Gia Thiên đang chuẩn bị đeo cà vạt, mà người đàn ông cũng đang nhìn cô, vẫy vẫy tay với cô: "Đến đây, Như Phương, em giúp anh đeo cà vạt."
Mộc Như Phương đi qua, vóc dáng của anh quá cao, hơn nữa lại không chịu cúi đầu, cô đeo cà vạt cho anh cũng chỉ có thể nhón mũi chân lên, hai tay của cô vòng qua phần gáy của anh để chỉnh sửa cà vạt gọn gàng, sau đó nhón chân lên chuẩn bị đeo cà vạt cho anh, người đàn ông cúi thấp đầu trực tiếp hôn lên môi của cô.
Mộc Như Phương liền nhanh chóng đứng vững, xoay người trốn ra từ trong ngực của người đàn ông.
Cô đứng nhìn anh ở một khoảng cách hơn hai mét.
Đào Gia Thiên đưa tay ra tự mình thắt cà vạt, trên môi còn thoang thoảng mùi vải thiều, giọng nói trầm thấp êm tai của anh truyền đến: "Bà Đào, có phải là em dùng son môi vị vải hay không, tại sao lại ngọt như vậy?"
Mộc Như Phương đưa tay ra: "Không phải là vị vải, mà là vị ô mai."
"À?" Đào Gia Thiên thắt xong cà vạt: "Anh cảm thấy chính là mùi vải, chẳng lẽ là anh đã nhầm rồi?"
Mộc Như Phương: "Là do anh sai rồi đó."
Cô nói xong còn lấy ra một thỏi son môi ở bên trong cái túi ở trên ghế sofa: "Nè, không tin thì anh ngửi thử xem."
Đào Gia Thiên đi đến, một tay thì nhận lấy son môi, một cái tay khác thì kéo gáy của cô: "Vậy thì anh phải nếm thử cho cẩn thận, vậy mà lại nếm sai chứ." Nói xong, anh lại đặt cô ở trên ghế sofa mềm mại lần nữa, làm nụ hôn này trở nên sâu sắc triền miên hơn.