Sau khi buổi họp này kết thúc, các nhân viên trở lại vị trí làm việc của mình.
Không ít cô gái xúm vào bàn tán.
“Các cô lúc nãy có nhìn thấy Tổng giám đốc Đào cười không?? Trời ơi, quá soái luôn đúng không!! Động lòng dữ dội rồi a!!”
“Với nhan sắc của Tổng giám đốc Đào, nếu như vào làng giải trí, nhất định sẽ có lượng truy cập hàng đầu mỗi phút, tôi sẽ vote cho anh ấy, diệt sạch tất cả các nghệ sĩ nam trong vài giây!!!”
“Không biết người phụ nữ như thế nào mới có thể xứng với một người đàn ông hoàn mỹ như Tổng giám đốc Đào đây! Muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc!”
“Tiểu Lí, cô quên rồi sao? Tổng giám đốc Đào đã sắp kết hôn rồi!!! Đối phương hình như là…thiên kim nhà họ Trọng, đẹp lắm.”
“Hả, Tổng giám đốc Đào sắp kết hôn rồi sao?” Tiểu Lí nắm bắt thông tin chậm chạp.
“Loại chuyện lớn như thế này mà cô không biết sao? Trên mạng nổ tung luôn rồi!”
“Này, đây chính là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Đào đó, thiên kim tiểu thư nhà họ Trọng.” Một nữ đồng nghiệp lấy điện thoại ra, tìm ảnh từ tin tức, đưa qua.
Người phụ nữ trong bức ảnh có mái tóc đen như mực, một đôi mắt sáng, làn da trắng nõn, khí chất tao nhã, dung mạo tuyệt trần, chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến người ta kinh ngạc.
“Trời ạ, vị hôn thê của Tổng giám đốc Đào quá xinh đẹp, trước đây tôi còn tưởng là…cô Hạ mà thường xuyên tới đây tìm Tổng giám đốc Đào chứ.”
Cô Hạ đó tuy rất đẹp, nhưng so với cô Trọng này, quả thực là…một trời một vực.
Nhà họ Hạ.
Hạ Thư Dao ném hết mọi thứ trên bàn xuống, cô ta ngồi trên ghế sofa khóc lóc: “Mẹ, mẹ đi cầu xin ông nội!! Cầu xin ông nội đi, người đính hôn với nhà họ Đào phải là con, gả cho Đào Gia Thiên cũng phải là con!! Sao có thể là Mộc Như Phương đó chứ!!”
Cô ta túm chặt lấy tay bà Hạ: “Mẹ ơi, mẹ biết đó, con thích Đào Gia Thiên, con thích anh ấy rất lâu rồi.”
Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thương tâm này, bà Hạ cũng vô cùng đau lòng, bà ta ôm Hạ Thư Dao vào lòng, vỗ lưng của cô ta: “Thư Dao, Đào Gia Thiên bây giờ đã đính hôn rồi. Mẹ biết, con thích cậu ta, nhưng mà, người mà cậu ta muốn lấy là Mộc Như Phương. Thành phố Hải Châu nhiều danh môn công tử như vậy, ngoại trừ Đào Gia Thiên, còn có rất nhiều người đàn ông ưu tú mà.”
“Không cần, không cần!! Con chỉ cần Đào Gia Thiên!” Khuôn mặt Hạ Thư Dao đầy nước mắt: “Hơn nữa, bà Đào cũng rất hài lòng về con, mẹ ơi mẹ nghĩ đi, nếu như nhà họ Trọng liên hôn với nhà họ Đào rồi, như vậy chắc chắn sẽ chia bớt nguồn tài nguyên dự án của nhà họ Hạ, cũng là một sự ảnh hưởng đối với chúng ta đó.”
Bà Hạ sao mà không biết cho được.
Nhà họ Hạ tuy có chút thủ đoạn ở thành phố Hải Châu, nhưng cũng là dựa vào danh tiếng và mạng lưới quan hệ của ông cụ Hạ, công việc làm ăn trên thương nghiệp thật sự không cao, năm ngoái còn lỗ rất nhiều vốn.
Nói trắng ra, nhà họ Hạ tuy rất lớn.
Nhưng mạng lưới quan hệ chủ yếu tập trung ở giới chính trị.
Trong thương nghiệp, chỉ là một cái kệ rỗng.
Chẳng qua là dựa vào Tư lệnh Hạ, có được chút mặt mũi.
Nhưng Tư Lệnh Hạ cũng đã lớn tuổi rồi, một khi mất đi, nếu nhà họ Hạ không thể có được chỗ đứng trong giới thương nghiệp càng sớm càng tốt, đợi đến khi Tư Lệnh Hạ đi rồi, thì sẽ rơi vào đống cát, từ từ rút khỏi giới thượng lưu của thành phố Hải Châu.
Con cháu đời sau cũng sẽ không được huy hoàng nữa.
Vì vậy, nhà họ Hạ lúc này tất nhiên là phải lo lắng.
Cuống cuồng muốn ôm lấy một cây đại thụ.
Mà ứng cử viên thích hợp nhất cho cây đại thụ này chính là nhà họ Đào.
Hai đại gia tộc lớn của thành phố Hải Châu.
Nhà họ Tô và nhà họ Đào.
Tô Ngọc Kỳ đã lấy vợ từ lâu, vô cùng yêu thương cô vợ Cố Uyên, sau khi kết hôn cho đến bây giờ cũng không có chút tin tức ái muội nào.
Chỉ còn lại Đào Gia Thiên của nhà họ Đào chưa kết hôn.
Thấy mẹ của mình không có chút xao động nào, trái tim Hạ Thư Dao từ từ chùn xuống, người anh ấy thích chỉ có thể là cô ta, Mộc Như Phương đó, cô ta sẽ không tha cho cô.
Một ả câm.
Cũng hoang tưởng muốn tranh thân phận bà chủ Đào với cô ta.
Không phải chỉ dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp thôi sao?
Vậy thì…
Đêm tối, nhà tổ họ Hạ.
Bà Hạ gõ cửa thư phòng của ông cụ Hạ.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến thanh âm già nua nhưng rắn rỏi đầy sức sống.
Tư lệnh Hạ tuy đã 79 tuổi, nhưng trạng thái tinh thần và sức khoẻ của ông ta đặc biệt tốt.
Một mái tóc bạc trắng cũng cực kỳ có thần thái.
Bà Hạ Khúc Vãn Dung bưng một chén ngân nhĩ hạt sen đi vào.
“Ba, không còn sớm nữa, uống ngân nhĩ hạt sen xong thì nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Ông cụ Hạ đang luyện chữ, ông ta đặt bút xuống: “Vãn Dung à, có chuyện gì con nói đi.”
Ông ta sống đến từng tuổi này rồi, làm sao mà nhìn không ra con dâu của mình có điều muốn nói chứ.
“Ba, con đến là bởi vì…chuyện của Thư Dao.” Bà Hạ thấp giọng thở dài một tiếng: “Ba, ba cũng biết đó, Thư Dao luôn rất thích Đào Gia Thiên của nhà họ Đào đó, nhưng mà bây giờ Đào Gia Thiên muốn lấy thiên kim nhà họ Trọng, Thư Dao vì chuyện này mà khóc lóc thương tâm lắm.”
“Chuyện hôn nhân, hai bên người ta nếu đã vui vẻ đồng ý rồi, Thư Dao chen ngang một chân vào, một ông cụ như ba cũng không có cách.” Ông cụ Hạ nói: “Đào Gia Thiên quả thực là một vãn bối rất ưu tú, hai nhà Đào Hạ không có liên hôn, ba cũng có chút tiếc nuối.”
Nói trắng ra.
Đào Gia Thiên không thích Hạ Thư Dao, Hạ Thư Dao đơn phương thích anh, cái này thì có ích gì?
Hai nhà người ta đã sắp liên hôn kết hôn rồi.
Cho dù ông cụ Hạ yêu thương cháu gái của mình, nhưng ông ta cũng không có cách.
Ai bảo Đào Gia Thiên không thích cháu gái nhà mình chứ.
Bà Hạ làm sao mà không biết cho được.
Nhưng mà Thư Dao.
Chìm quá sâu rồi.
“Ba, một khi nhà họ Đào liên hôn với nhà họ Trọng, Hạ Thị cũng sẽ tổn thất rất nhiều.”
Bánh kem lớn như vậy.
Chia cho người khác.
Bọn họ sẽ không có được bao nhiêu nữa.
Ông cụ Hạ cũng biết rõ chuyện này.
Tuy bây giờ, sức khoẻ ông ta vẫn còn cường tráng khoẻ mạnh.
Nhưng suy cho cùng tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, cũng đã 70, 80 rồi, còn có thể chống đỡ bao nhiêu năm nữa chứ.
Ông ta bây giờ có thể sống rất tốt, nhưng đời sau của con cháu thì sao?
Điều ông ta lo, một khi ông ta đi rồi, nhà họ Hạ sẽ suy bại.
“Chung quy là không có duyên.” Ông cụ Hạ nói: “Con gái nuôi của nhà họ Trọng…con tra ra tư liệu của cô ta chưa?”
Nhà họ Trọng đột nhiên nhận nuôi một cô con gái vào nửa năm trước.
Theo lý mà nói, gia tộc như vậy, sẽ không đột nhiên nhận nuôi một người ngoài.
Mà Đào Gia Thiên, trong một buổi tiệc mừng thọ, đã động tâm với cô con gái nuôi này, lập tức cầu hôn.
Trông có vẻ, cũng hợp logic.
Nhưng, lại giống như là đã có mưu tính trước từ lâu.
Bà Hạ nói về những tin tức có liên quan đến Mộc Như Phương mà mình điều tra được: “Đây là tư liệu về cô con gái nuôi đó, cô ta tên là Mộc Như Phương, là một ả câm không thể nói chuyện, là tám tháng trước, Trọng Hoài Viễn đưa về từ một bữa tiệc, là Từ Hạo đã tặng.”
“Từ Hạo?” Ông cụ Hạ cau mày.
Bà Hạ nói: “Đúng, chính là Từ Hạo...Từ Hạo, cháu của vợ lão nhị.”
Ông cụ Hạ có hai người con trai, một con gái.
Con gái đã gả đến Duyệt Thành.
Con trai lớn kết hôn với Khúc Vãn Dung từ kinh doanh.
Con trai thứ hai kết hôn với thiên kim nhà họ Từ, Từ Nhã Du từ chính trị, Từ Hạo chính là cháu của Từ Nhã Du.
Con người Từ Hạo này.
Tuổi trẻ dám chơi, bỡn cợt với đời, bướng bỉnh không chịu phục tùng, cuộc sống riêng tư cũng phóng đãng.
Mộc Như Phương xinh đẹp khuynh thành, theo bên cạnh Từ Hạo?
Không lẽ là bạn nữ của Từ Hạo?
Dù sao, ngoại trừ là bạn nữ ra, cũng không thể có suy đoán nào khác, con người Từ Hạo này, cuộc sống riêng tư của anh ta đã khiến cho nhà họ Từ đau đầu không ngớt rồi.
Xuất thân tệ hại như vậy khiến cho tư lệnh Hạ cau mày.