Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì Mộc Như Phương đã nhìn thấy người này.
Cái nhìn đầu tiên đó là khí chất lịch sự nhã nhặn của người đàn ông này, anh tuấn phi phàm, không phải như người bình thường.
Mộc Như Phương đi qua chỗ của anh.
Tống Tinh Tuyệt nhìn thấy cô đi qua, thì đứng dậy, đưa tay ra: “Xin chào, anh là Tống Tinh Tuyệt.”
Mộc Như Phương lễ phép bắt tay, sau đó thả ra, người đàn ông kéo ghế ra thay cô, tri kỉ lại lịch sự, Mộc Như Phương đoán không ra thân phận của anh ta.
Chẳng qua biết được số điện thoại của cô, chỉ có bọn Tề Sâm thôi.
Mộc Như Phương đợi đối phương lên tiếng trước.
Tống Tinh Tuyệt nhìn cô, đột nhiên cười một cái: “Em trưởng thành rồi, càng ngày càng xinh đẹp.”
Mộc Như Phương sửng sốt.
Cô có chút không hiểu.
Trước kia cô quen anh sao?
Cô khẽ nhíu mày, sau đó lấy giấy bút trong túi ra, nói: “Nếu anh đã biết tôi, vậy cũng biết được tôi không thể nói chuyện được, thật xin lỗi khi dùng cách này để nói chuyện với anh. Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi à?”
Sau khi cô viết xong, đem tờ giấy đưa cho anh.
Ngón tay của Tống Tinh Tuyệt cầm lấy tờ giấy, cầm cẩn thận, nét chữ của cô vẫn đẹp như trước đây.
Đáy mắt của anh càng ảm đạm: “Không thể nói chuyện được? Không phải… trước đây có thể nói được sao?”
Mộc Như Phương chậm rãi lắc đầu, trước đây quả thật có thể nói chuyện, nhưng sau khi bị Đào Gia Thiên đầu độc thì hoàn toàn không thể nói được nữa.
Chẳng qua những chuyện này không liên quan gì đến người đàn ông này cả.
Cô có chút cảnh giác nhìn anh.
Bọn người đi với Tề Sâm đều không có ý tốt.
Chẳng lẽ là đến vì bí mật thương mại của nhà họ Đào?
“Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Tống Tinh Tuyệt nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, ánh mắt mang theo sự cảnh giác, anh cười một cái: “Thật tốt, trưởng thành rồi cũng biết cảnh giác người lạ rồi, Như Nam, thật sự không nhớ anh sao?”
Như Nam …
Xưng hô này.
Làm cho đôi mắt của Mộc Như Phương gần như co rút lại.
Rất lâu, đã rất lâu rồi không có ai gọi cô là Như Nam nữa.
Cánh môi Mộc Như Phương run rẩy, ngón tay của cô gần như giữ chặt lấy cây bút, phát ra một khẩu hình: “Anh là ai?”
“Như Nam, ngay cả anh trai cũng quên rồi sao?” Tống Tinh Tuyệt từ từ nắm chặt hai quả đấm: “Như Nam, anh là…anh trai em đây.”
Mộc Như Phương bỗng nhiên đứng lên, cô lùi về sau một bước, sau đó lại tiến lên trước hai bước, nhìn Tống Tinh Tuyệt, anh trai…
Làm sao có thể…
Sao có thể là anh trai được…
Anh trai vẫn còn sống sao?
Cô đưa tay ra, cởi cavat của Tống Tinh Tuyệt, sau đó kéo cổ áo của anh, ngay dưới cổ của Tống Tinh Tuyệt có một nốt ruồi.
Đôi mắt của cô thoáng hiện lên tia kinh ngạc: “Anh trai…” Thật sự là anh.
Tống Tinh Tuyệt nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt của anh ươn ướt: “Như Nam vẫn còn nhớ anh.”
Mộc Như Phương gật đầu, nhớ, cô đương nhiên vẫn còn nhớ.
Cô cho rằng người thân của cô đều mất hết rồi…
Cô tưởng rằng sau trận hỏa hoạn đó, còn có những kẻ giết người của nhà họ Đào thì người thân của cô không còn nữa.
Trời xanh vẫn còn thương xót cô, anh trai của cô vẫn còn sống.
Tống Tinh Tuyệt đứng dậy, ôm chặt lấy cô, nước mắt của Mộc Như Phương rốt cuộc cũng chảy xuống, dường như muốn nói sự ủy khuất bất lực trong lòng, cô dựa vào ngực của Tống Tinh Tuyệt, giống như đang nói rằng, nhiều năm như vậy, con đường này quả thật khó đi cỡ nào.
Tống Tinh Tuyệt ôm chặt cô, đôi mắt vui vẻ vì nhận lại nhau, nhưng dần dần xuất hiện hận ý lạnh lẽo, nói: “Như Nam, anh nhất định sẽ để cho nhà họ Đào trả giá thật lớn!”
Anh nói từng câu từng chữ: “Nhà họ Đào nợ nhà họ Mộc chúng ta, anh sẽ làm cho bọn họ trả nợ từng thứ một!”
Mộc Như Phương gặp lại được anh trai mình, lúc này không muốn nói mối thù hận gì, cô chỉ cần con gái của mình: “Anh, em có một con gái, đang ở trong tay của Tề Sâm…”
“Nặc Nặc đang ở chỗ anh.” Tống Tinh Tuyệt nói, anh lấy điện thoại ra, đưa cho Mộc Như Phương xem video mới nhất của Nặc Nặc, Mộc Như Phương ôm lấy điện thoại, trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng.
Tống Tinh Tuyệt nói: “Anh và Tề Sâm có giao dịch với nhau, Nặc Nặc đang ở chỗ của anh, con bé rất khỏe, em yên tâm.”
Mộc Như Phương gật đầu.
Khoảnh khắc này, cô cảm thấy tất cả lo lắng trước mắt của mình dường như không còn nữa.
Con gái của cô phẫu thuật thành công, con gái của cô có một thân thể khỏe mạnh, con gái của cô hiện giờ đang sống rất tốt.
Cô muốn gặp Nặc Nặc.
Muốn gặp ngay bây giờ!
Tống Tinh Tuyệt nắm chặt hai tay của cô, anh khẽ cúi đầu: “Như Nam, em yên tâm, con bé rất khỏe, thứ chúng ta cần làm đó là báo thù cho nhà họ Mộc.”
Lông mi của Mộc Như Phương khẽ run rẩy.
“Anh vẫn còn nhớ trận hỏa hoạn đó, đã cướp đi ba mẹ của chúng ta, đến nay anh vẫn chưa tìm ra được tung tích của em gái, hoặc có lẽ sớm đã chết đi nhiều năm rồi.” Tống Tinh Tuyệt nhắm hai mắt lại, giọng nói u ám kiềm chế.
Mộc Như Phương nhìn anh, giống như đang nói.
Nhà họ Đào kiên cố khó có thể phá vỡ, anh trai, em chỉ hy vọng chúng ta có thể tiếp tục sống tốt, thế lực nhà họ Đào cường đại mà phức tạp, chỉ dựa vào chúng ta thì không thể đánh đổ được.
“Anh hiểu suy nghĩ của em, Như Nam, em hãy nhớ, không có bất cứ người nào có thể uy hiếp em được, cho dù là anh cũng không được, anh mong em có thể vui vẻ, bình an, trước đây không bảo vệ tốt cho em, là lỗi của anh.”
Mộc Như Phương lắc đầu.
Không, không phải là lỗi của anh.
Anh, anh làm gì thì Như Nam cũng sẽ theo anh, anh là người thân của Như Nam, là anh trai của Như Nam.
Tống Tinh Tuyệt giao dịch với Tề Sâm là muốn lấy được tài liệu cơ mật thương mại của nhà họ Đào, mà người có thể lại gần Đào Gia Thiên chỉ có Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương là một quân cờ quan trọng.
Nhưng đồng thời, cô cũng là em gái của Tống Tinh Tuyệt.
Sau khi Tống Tinh Tuyệt nhận lại Mộc Như Phương thì lại không muốn để cô dấn thân vào nguy hiểm, hiện giờ Đào Gia Thiên đã mất trí nhớ, căn bản không nhớ ra Mộc Như Phương, anh sợ Đào Gia Thiên sẽ làm ra những hành động nguy hiểm với cô.
Nhưng Mộc Như Phương càng không muốn để một mình anh trai báo thù cho nhà bọn họ.
Cô muốn đứng chung với anh trai.
Cô sẽ chủ động lại gần Đào Gia Thiên, giống như kế hoạch trước đây của cô.
“Anh, anh biết vì sao anh ta lại mất trí nhớ không?”
“Là người của Ẩn tộc!”
“Vậy anh biết làm sao để cho anh ta khôi phục lại trí nhớ không?”
“Muốn gỡ chuông thì phải cần người buộc chuông.”
“Như Nam, những chuyện này em đừng quan tâm, anh sẽ cố gắng chữa khỏi cổ họng cho em.” Đây là lời cam kết của Tống Tinh Tuyệt nói với cô.
Thật ra, Mộc Như Phương cũng quen rồi, cô quen với việc không thể nói chuyện, nhưng… cô cũng muốn có thể nói lại được, không có ai muốn mình bị câm cả đời.
Mộc Như Phương cũng không ngoại lệ.
Sau khi dùng xong bữa trưa thì tạm biệt Tống Tinh Tuyệt, Mộc Như Phương không lập tức trở về nhà, mà đi một chuyến đến siêu thị, chọn một chiếc nơ cài trên cổ áo cho đàn ông, sau đó lái xe đi đến cao ốc Đào thị.
Lúc này, vẫn đang là giờ nghỉ trưa.
Mộc Như Phương đi đến trước quầy lễ tân, nhân viên trước quầy lễ tân hỏi cô có hẹn trước không.
Mộc Như Phương lắc đầu.
Cô lấy danh thiếp của Trọng Hoài Viễn ra đưa cho cô lễ tân.
Cô lễ tân vừa nhìn, trong nháy mắt đứng dậy: “Xin lỗi chị, em sẽ hẹn trước giúp chị, nhưng vẫn chưa đến giờ làm việc, cho nên chúng ta cần phải đợi đến sau hai giờ chiều mới có thể gặp được! Mời chị đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi ạ!”
Mộc Như Phương ngồi đợi ở phòng nghỉ.
Cô uống một ly nước trái cây, cảm thấy hơi mệt, sau đó co rúc người lại trên sofa nghỉ ngơi.
Đào Gia Thiên đến công ty.
Cô trợ lý đã đi tới, nói: “Tổng giám đốc Đào, có cô Trọng tìm ngài, hiện giờ đang đợi ngài trong phòng nghỉ, đã được một tiếng rồi ạ.”
Người đàn ông khẽ nhíu mày.
Cô Trọng.
Anh ta nói với trợ lý: “Sau này nếu cô Trọng đến tìm tôi thì để cô ấy trực tiếp đến phòng làm việc của tôi đợi.”
Sau đó quay người đi về phía phòng nghỉ.
Cùng với trợ lý đang âm thầm kinh ngạc ở đằng sau.
Người phụ nữ này thật không đơn giản, lúc đầu cô ta cho rằng là loại thiên kim bình thường đến tìm giám đốc Đào, dù sao thì thiên kim đến tìm cũng rất nhiều, nhưng giám đốc Đào chưa bao giờ liếc mắt đến, mỗi lần đến cũng đều để cho trợ lý Trần đuổi đi, cô gái họ Trọng này, thế nhưng…
Tổng giám đốc Đào lại cho phép cô ta đợi ở phòng làm việc.
Thậm chí đến cô Hạ…
Thậm chí đến cô Hạ kia, giám đốc cũng không nói để cho cô ta trực tiếp đến phòng làm việc.
Mà cô gái họ Trọng này rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Phòng nghỉ ở lầu 6.
Hôm nay Mộc Như Phương mặc một chiếc váy Denim dài cá tính, cô nằm trên sofa bằng da màu đen, cổ tay trắng như tuyết lộ ra ngoài, Đoàn Gia Thiên đi tới, cô vẫn đang ngủ say.
Trợ lý cũng đi theo đến cửa, cô ta kinh ngạc nhìn thấy vị giám đốc lạnh lùng của bọn họ đang nửa quỳ, cởi áo vest của mình ra đắp lên trên người của cô gái họ Trọng kia, anh ta vẫn luôn nhìn cô gái kia, sau đó cô gái kia tỉnh lại, cô ngồi dậy, lúc này trợ lý mới nhìn rõ dung mạo của cô gái kia đẹp bức người.
Trời ạ.
Thì ra trên thế giới này thật sự có vẻ đẹp làm cho người khác vừa nhìn đã bịn rịn lưu luyến như vậy.
Mộc Như Phương nhìn người đàn ông, sau đó thấy được chiếc áo vest đang đắp trên người mình, cô cười một cái, đưa tay ra vỗ bả vai của anh ta và trả lại áo cho anh ta.
Đào Gia Thiên đứng lên không nhận lấy.
Mộc Như Phương dường như đang dỗ dành anh ta, cô đứng lên, giúp anh ta mặc lại áo, nhưng lại tháo chiếc ca vạt trên cổ áo của anh ta ra, lúc đầu anh ta đeo một chiếc cà vạt màu xanh đậm có sọc bạc sẫm, Đào Gia Thiên nhìn cô, thấy cô lấy một chiếc túi giấy ở trong túi xách của cô, đưa cho anh ta, dường như muốn anh ta mở ra.
Đào Gia Thiên nhận lấy, mở ra nhìn.
Bên trong là một chiếc nơ tinh xảo xa hoa.
Như Phương làm dấu hiệu tay: “Anh thích không?”
Trong khi đợi anh ta trả lời, Mộc Như Phương nhón chân lên, thắt chiếc nơ vào cổ áo của Đào Gia Thiên, trên gương mặt xinh đẹp của cô mang theo nụ cười ấm áp, giống như nước suối trong vắt.
Đào Gia Thiên cúi đầu hôn cô.
Mộc Như Phương không đẩy ra, lại tiếp tục kiễng chân lên, hai tay ôm lấy cổ của người đàn ông, trợ lý ngoài cửa cúi đầu xuống, quả thật là không thể tin được.
Giám đốc Đào thế nhưng lại cưng chìu một người phụ nữ như vậy, nhưng người phụ nữ này thật sự quá đẹp, nhan sắc như thế, quả thật là sự tồn tại đáng sợ, loại vẻ đẹp vô cùng thanh thuần này ngược lại có thể mê hoặc tâm trí của người ta.
Khó trách giám đốc Đào lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc lại đắm chìm trong đó.
Cả một buổi chiều, Mộc Như Phương đều ở trong phòng làm việc của Đào Gia Thiên.
Đào Gia Thiên ở phòng làm việc, cô yên tĩnh ngồi đó đọc sách, có lúc anh ta xử lí tài liệu mệt mỏi thì sẽ qua giúp anh ta xoa huyệt thái dương, trên người cô mang theo hương hoa lan nhẹ nhàng, nhất thời chui vào trong khứu giác của Đào Gia Thiên.
Trên trán là ngón tay mềm yếu không xương của người phụ nữ.
Anh ta luôn bị đau đầu, nhưng lúc này lại đỡ đi rất nhiều.
Đào Gia Thiên nắm lấy ngón tay cô và kéo cô lên trước, sau đó xoay người, người phụ nữ ngã ngồi trên đùi anh ta, hôn môi dài đến mấy phút, Mộc Như Phương có chút thở không được, gương mặt của cô đỏ lên, tóc cô hơi rối, đôi môi trong suốt, Đào Gia Thiên nhìn cô, nói: “Thật ngoan.”