Đến giữa trưa, Dụ Tú Y hơi đói bụng, cô ấy đang chuẩn bị đi tìm một quán ăn để ăn cơm, mấy trò chơi xung quanh cô đều không thích, lúc này đột nhiên có người gọi một tiếng: "Chị ơi!"
Dụ Tú Y dừng bước lại.
Ở trong công viên giải trí có rất nhiều người.
Mang theo trẻ nhỏ lại càng nhiều.
Gọi một tiếng chị ơi là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng theo bản năng Dụ Tú Y lại cảm thấy, một tiếng chị ơi này là gọi cô.
Cô quay người lại, nhìn thấy Tư Như Phổ đang chạy về phía mình: "Chị ơi, chị!"
Bé trai mặc áo khoác cao bồi đang từ từ xuyên qua đoàn người chạy tới: "Chị ơi thật là chị rồi." Cậu bé chạy tới trước mặt Dụ Tú Y, một đôi mắt sáng lóng lánh nhìn mình.
Dụ Tú Y nhìn cậu bé: "Tiểu Phổ, sao em lại ở chỗ này."
Cô nghĩ đến: "Có phải anh trai em cũng đang ở đây hay không."
Tư Như Phổ gật đầu: "Anh trai em đang ở đằng kia." Cậu bé chỉ một ngón tay.
Dụ Tú Y nhìn sang, cô chỉ nhìn thấy người đông nghìn nghịt.
Người ở đây quá nhiều, căn bản không nhìn thấy cụ thể là ai.
Tư Như Phổ nói: "Đúng rồi đấy, chị có nhìn thấy người đang mặc bộ quần áo màu lam mập mạp kia không?" Tư Như Phổ cũng biết có rất nhiều người nên cậu bé muốn cố gắng chỉ rõ ràng.
Dụ Tú Y khẽ giật mình, mặc quần áo màu lam mập mạp...
Cô ấy nói: "Là con Doraemon kia à?"
Tư Như Phổ nói: "Dạ, nó đó."
Ở đây trong tầm mắt Dụ Tú Y có hai ba nhân viên đang mặc quần áo Doraemon, cô nhìn thoáng qua bóng bay trong tay, bỗng nhiên hiểu rõ.
Là Tư Dân cho cô đúng không?
"Anh trai em sắp tan việc rồi, đợi lát nữa em muốn chờ anh trai cùng nhau ăn cơm trưa, chị, chị đi cùng với bọn em có được không?" Tư Như Phổ kéo ngón tay Dụ Tú Y lại: "Chị, đợi lát nữa em bảo anh trai mời chị ăn mì."
Dụ Tú Y nhìn cậu bé: "Em có khát không?" Trên đầu cậu bé toàn là mồ hôi, cô ấy kéo tay Tư Như Phổ đi vào cửa hàng trà sữa mua một ly trà sữa, cậu bé hút một hơi, hình như thường ngày cậu bé rất ít khi uống trà sữa cho nên lập tức trừng lớn hai mắt tròn trịa lên.
Giá một ly trà sữa cũng không hề rẻ nên bình thường Tư Dân cũng rất ít khi mua cho Tư Như Phổ, mà Tư Như Phổ cũng sẽ không chủ động đòi anh.
Cậu bé hút đầy một miệng lớn: "Chị, sao chị lại không tới."
Dụ Tú Y biết cậu bé đang nói là vì sao cô không tới nhà nó.
Cô còn chưa mở lời, cậu bé lại nói: "Chị, chị vẫn chưa thi xong à?"
Kỳ thi hàng tháng đã kết thúc rồi.
Thành tích của cô cũng không tệ, Trần Ny Hạ rất hài lòng.
Dụ Tú Y nói: "Đã thi xong rồi!"
Cậu bé nhíu mày: "Vậy sao chị lại không tới chứ!"
Tiếp theo không đợi Dụ Tú Y trả lời, cậu bé lại nói: "Có phải là chị thi không tốt sau đó bị mắng cho nên tâm trạng không tốt, không muốn tới hay không."
Dụ Tú Y cũng không trả lời những cái này, cô hỏi: "Cơ thể anh trai em thế nào rồi."
Cậu bé suy tư một chút: "Anh trai.. Anh trai bị sốt rất nhiều ngày, phải uống thuốc, thuốc chị mua anh ấy đều đã uống hết rồi... Sau đó là khỏe rồi."
"Tiểu Phổ, em phải nghe lời anh trai em."
Tiểu Phổ gật đầu.
Ngồi ở trong quán trà sữa thêm một hồi, nhiệt độ trong quán khá vừa phải nhưng Dụ Tú Y lại sợ trẻ con đi lạc mất nên lôi kéo tay Tiểu Phổ: "Tiểu Phổ anh trai em mấy giờ tan ca."
"Nhanh thôi, anh trai nói mười hai giờ sẽ tan làm."
"Vậy em ở đây chờ anh trai em có được không?" Dụ Tú Y nói xong đem sợi dây của bóng bay màu hồng quấn quanh trên quần áo của cậu bé.
"Không muốn…" Tư Như Phổ nắm tay Dụ Tú Y thật chặt: "Chị, chị không ở đây cùng em được à?"
"Tiểu Phổ, chúng ta mới gặp nhau được có mấy lần thôi, chẳng may chị là người xấu thì sao, người xấu lừa gạt bắt Tiểu Phổ đi mất!"
Cô và cậu bé này cả Tư Dân nữa, quả thực mới gặp nhau được có mấy lần.
Dường như Tư Như Phổ đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Nhưng chị rất tốt mà, chị không phải là người xấu, chị cứu anh trai còn mua đồ ăn cho Tiểu Phổ nữa, chị còn căn dặn Tiểu Phổ không được mở cửa cho người lạ…"
Ở trong ấn tượng của Tiểu Phổ thì chị này là tốt nhất.
Ở bên cạnh anh trai đã gặp qua mấy chị nhưng chỉ có người này là tốt nhất.
Cậu bé lôi kéo tay Dụ Tú Y bắt đầu giả ngây thơ: "Chị, chị ơi, chị đừng bỏ Tiểu Phổ ở đây một mình có được không?"
Thật sự là Dụ Tú Y không biết cách từ chối một đứa trẻ biết điều như vậy.
Ở đây quá đông người, Dụ Tú Y cũng sợ Tiểu Phổ ở đây một mình sẽ đi theo những người khác nên dứt khoát ngồi ở ghế đá ven đường, cùng Tiểu Phổ chờ Tư Dân tan ca.
Còn mười phút nữa thôi.
"Chị, chị biết kể chuyện không?"
Dụ Tú Y lắc đầu, cô không biết.
Tiểu Phổ nói: "Vậy em sẽ kể cho chị nghe."
Tiểu Phổ dùng giọng nói non nớt của mình kể cho cô nghe những chuyện cổ tích cậu bé học được trong trường học.
"Tiểu Phổ, ở trường học em học được những cái gì…?"
"Học được rất nhiều ạ, học vẽ tranh, học ghép vần..." Tiểu Phổ nhảy xuống khỏi chỗ ngồi: "Chị, chị cảm thấy anh trai em có đẹp trai hay không, rất nhiều người đều nói dáng dấp của anh trai em rất đẹp trai."
Dụ Tú Y gật đầu: "Ừm."
"Vậy chị có thích anh trai em không?"
Dụ Tú Y khẽ giật mình.
Tiểu Phổ đột nhiên hỏi như vậy khiến cho cô giật mình.
Mà cùng lúc đó.
Ngay ở chỗ cách hai người khoảng bốn năm mét, Tư Dân giao ban xong đang đi tới, bởi vì mặc bộ đồ búp bê kia quá nóng khiến đầu của anh ta toàn là mồ hôi, lúc gỡ khăn trùm đầu xuống giao ban xong liền gội đầu, nơi này không có máy sấy nên anh ta chỉ tùy tiện dùng khăn mặt lau qua một chút, giờ phút này vẻ ướt sũng đó lại toát lên một vẻ đẹp phóng đãng không bị trói buộc, anh ta mang theo áo khoác của mình đang đứng yên tại chỗ.
Dường như anh ta...
Đang nín hơi, cũng muốn nghe được câu trả lời của cô.
Nhưng người xung quanh cũng không ít, mỗi người một câu qua lại khiến nơi đó trở nên ồn ào, anh chỉ nhìn thấy cánh môi Dụ Tú Y mở ra đóng lại mấy lần sau đó dịu dàng sờ gương mặt Tiểu Phổ một chút.
Anh cũng không nghe được cô nói cụ thể cái gì.
Nhưng có thể chắc chắn là, không có chữ thích kia...
Tư Dân cảm thấy mình hơi buồn cười.
Đối với một cô gái vừa mới gặp mặt được vài lần, vậy mà anh lại nghĩ nhiều như vậy....
Rõ ràng, thật sự chỉ mới gặp mặt được vài lần.
Mà thế giới của hai người cũng không giống nhau.
Anh chỉ là một sinh viên đi làm thêm.
Còn cô lại có một gia cảnh và tương lai xuất sắc.
"Anh ơi…" Tiểu Phổ nhìn thấy anh trai mình, vui vẻ chạy về phía anh ta.
Tư Dân xoay người, sờ đầu Tiểu Phổ.
"Buổi sáng nay chơi thế nào." Anh nói.
Tiểu Phổ rất ngoan, vẫn chơi mấy trò chơi mà anh chỉ định, lúc mệt mỏi sẽ ngồi trên ghế nghỉ ngơi không chạy loạn, đương nhiên anh cảm thấy ở cùng với Dụ Tú Y cũng không phải là chạy loạn, cậu bé rất vui vẻ nói với Tư Dân: "Anh ơi, chị cũng ở đây đấy."
Ánh mắt Tư Dân rất tự nhiên nhìn lên.
Rơi vào trên người Dụ Tú Y.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác len màu trắng, bên trong là áo sơ mi ca rô và quần jean.
Mùa này, buổi sáng nhiệt độ rất vừa phải.
Dụ Tú Y cũng nhìn anh, cô đứng dậy: "Tôi vừa mới gặp Tiểu Phổ ở chỗ xích đu."
Tư Dân gật đầu.
Tiểu Phổ lắc lư cánh tay Tư Dân: "Anh ơi chúng ta đi ăn cơm đi."
Dụ Tú Y đang định rời đi thì Tư Dân lại nói một câu: "Cùng nhau ăn đi."
Cô khẽ giật mình, đồng ý.
Tiểu Phổ vui vẻ chạy tới kéo tay Dụ Tú Y lại, một cái tay khác lại kéo tay Tư Dân, vô cùng phấn khởi đi vào một quán mì.
Dụ Tú Y nhìn giá tiền trong menu, giá cả trong công viên vốn không rẻ nên cô chọn một bát mì bình thường nhất, Tư Như Phổ và Tư Dân cũng thế, đều gọi một bát mì bình thường nhất.
Quán mì này cũng không lớn lắm nhưng khá sang trọng, giá cả so với bên ngoài ít nhất cũng cao gấp đôi.
Rất nhanh bà chủ đã bưng mì tới.
Một cái bát rất lớn, phía trên có hai lát thịt còn có cả rau mùi và hành thái nhỏ, Tư Như Phổ ăn không nhiều, mặc dù đã gọi bát nhỏ nhưng vẫn rất nhiều, Tư Dân gắp qua bát mình một ít sau đó bắt đầu ăn.
Dụ Tú Y uống một ngụm canh, cô ngước mắt lên nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Tư Dân đang ngồi ở đối diện mình, sau đó cắn môi nói: "Anh đi làm thêm ở đây à?"
Tư Dân đang ăn mì nên chỉ "Ừ" một tiếng, chờ đến lúc anh ta ăn xong một miếng này mới nói: "Bình thường chủ nhật làm ở đây cho tới trưa, sau đó còn đi làm chỗ khác nữa."
Anh rất thiếu tiền sao?
Dụ Tú Y nhìn anh, nên cho dù anh có bị thương cũng vẫn liều mạng làm việc không xin nghỉ, vết thương vỡ ra chảy máu cũng cắn răng chịu đựng.
"Vậy bình thường anh cũng đang đi học à?" Sinh viên của Trường đại học Yến Châu.
Đây là Tô Nghi nói cho cô.
Tư Dân học khoa tài chính ở Trường đại học Yến Châu.
Sinh viên năm nhất.
Có thể thi được vào khoa tài chính của Trường đại học Yến Châu thì thành tích học tập cũng không tệ đâu.
"Chỉ đi học mấy tiết cố định thôi, còn nhưng môn khác thì không đi." Tư Dân ăn cơm rất nhanh, từng miếng từng miếng, nhưng lại không lộ vẻ thô lỗ, anh rất nhanh đã ăn xong, hình như là chuẩn bị cho buổi chiều đi làm thêm ở một chỗ khác nữa.
Dụ Tú Y ăn không nhanh thậm chí còn hơi chậm, uống từng ngụm nhỏ canh rất nhã nhặn, Tư Như Phổ nói: "Chị ơi, buổi chiều chị có thể tới nhà em không? Hai chị em mình cùng nhau chơi trò chơi!"
Cậu bé chủ động mời.
Dụ Tú Y vẫn chưa nói gì thì Tư Dân đã nói: "Chị ấy cũng có việc của mình nữa."
"Nhưng chị đã đồng ý với em là sẽ tới nhà chơi với em rồi mà."
Buổi chiều Dụ Tú Y cũng không có việc gì, bài tập của cô đã sớm làm xong rồi, kỷ luật của cô luôn luôn không tệ, việc gì cần làm cũng đều hoàn thành trước, xưa nay không dây dưa.
"Ừm, được." Cô gật đầu.
Tư Dân sững sờ nhìn cô, trầm mặc mấy giây mới nói: "Làm phiền cô rồi."
Buổi chiều quả thực là anh ta còn có công việc làm thêm phải đi làm.
Buổi chiều, Tư Dân phải đi tới mấy cửa hàng bán hoa tươi để giao hoa, hôm nay là chủ nhật nên có rất nhiều đơn đặt hàng, Tư Dân đi xe gắn máy tới một cửa hàng bán hoa lấy hoa đưa đến nhà cho khách ký nhận sau đó lại tiếp tục như vậy.
Mà Dụ Tú Y cũng gọi một cuộc điện thoại cho Dụ Anh Bân nói buổi chiều nay cô có chút việc.
Dụ Anh Bân còn ước gì cô nhanh chóng tự đi chơi không quấy rầy đến bọn họ nên vội vàng nói: "Chị, chị cứ đi đi, em đi chơi cùng bạn lúc về nhà nhất định sẽ không nói với mẹ đâu, chị yên tâm!"
Dụ Tú Y dặn dò vài câu: "Em nhớ phải về nhà sớm, không được ham chơi quá lâu."
"Biết rồi chị."
Dụ Tú Y đón một chiếc xe, mang theo Tư Như Phổ cùng nhau đi, cô không đi tới khu phố cổ mà là đi vào thành phố.
Dắt theo Tư Như Phổ đi siêu thị.
"Em thích gì thì cứ mua, chị tặng em."
Tư Như Phổ lắc đầu: "Anh trai em nói là không được tùy tiện nhận đồ vật của người khác..."
Dụ Tú Y véo má cậu bé một cái: "Không phải em chủ động tới tìm chị à?"