Trở về chỗ ngồi, Trọng Tử Việt ở bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.
Mộc Như Phương chỉ chỉ vào điện thoại, ý là tôi đang gọi điện thoại.
"Hơn bốn mươi phút trò chuyện." Trọng Tử Việt cười một chút.
Mộc Như Phương nhìn vào màn hình phim, lúc này bộ chiếu hơn hai giờ đồng hồ đã sắp kết thúc.
Vai nam chính đang hot cùng tiểu hoa đán mạnh mẽ đang ôm nhau ở cùng một chỗ, xóa bỏ hiềm khích lúc trước, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một cảnh hôn lễ, áo cưới màu trắng, nam chính một thân âu phục anh tuấn, đẹp trai như bạch mã hoàng tử, ống kính sân khấu rất tốt, có mấy cô gái trẻ không nhịn được kêu lên mấy câu rất đẹp trai.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh hai người ôm hôn nhau.
Sau đó, bộ phim hoàn toàn kết thúc.
Nói tóm lại, đây là bộ phim lúc nhàm chán có thể xem để giết thời gian, không quá xuất sắc, một bộ phim hài tình yêu đô thị nhẹ nhàng.
Sau khi bộ phim kết thúc, ngay lập tức đèn được bật sáng lên như ban ngày.
Tiếp theo, Đào Y Y kinh ngạc hô: "Mộc Như Phương.... Cô cũng ở đây sao."
Mộc Như Phương quay đầu nhìn sang, lúc này mới thấy rõ ở bên cạnh Đào Gia Thiên, còn có hai người, ngoại trừ Đào Y Y, còn có…Hạ Thư Dao.
Chỉ có điều giờ phút này, sắc mặt Hạ Thư Dao thay đổi, cuối cùng tao nhã nở ra một nụ cười cứng ngắc: “Hóa ra là cô Trọng cũng ở đây.”
Con gái nuôi của Trọng Hoài Viễn, không phải gọi là cô Trọng sao?
Lúc này Hạ Thư Dao nhìn gương mặt Mộc Như Phương, hàm răng cắn thật chắn, vừa rồi Đào Gia Thiên ra ngoài là đi cùng người phụ nữ này, nhưng lúc cô cùng Đào Y Y ra ngoài đi toilet, cũng không thấy hai người này, qua ba bốn mươi phút, hai người mới một trước một sau quay lại khiến lúc này Hạ Thư Dao ghen tỵ phát điên.
Một người câm.
Còn là con gái nuôi.
Tại sao Đào Gia Thiên lại có hứng thú với một người phụ nữ như vậy?
Không phải chỉ là dáng dấp…khuôn mặt xinh đẹp thôi sao?
Đào Gia Thiên mặc một chiếc áo khoác màu đen, hai tay đút vào trong túi quần, người đàn ông thân hình mảnh khảnh, đôi mắt nhẹ lướt qua chàng trai trẻ tuổi ngồi bên cạnh Mộc Như Phương, đối phương cũng đang nhìn anh, hơn nữa còn híp mắt cười ôn hòa.
Mộc Như Phương đứng lên.
Trọng Tử Việt cũng đứng lên, anh cong môi nhìn thoáng qua: “Chị, bạn của chị à? Sao không giới thiệu với tôi một chút?”
Giọng nói này của anh.
Đào Y Y lúc này mới nhìn qua, cô nghĩ người đàn ông trẻ tuổi này chỉ là một người qua đường đến xem phim, không ngờ là đến cùng Mộc Như Phương, còn gọi cô là chị? Cô quen biết Mộc Như Phương lâu như vậy sao lại không biết Mộc Như Phương còn có em trai?
Để Mộc Như Phương giới thiệu.
Lúc này Mộc Như Phương nhếch môi, Trọng Tử Việt cũng biết cô không thể nói chuyện, cô gật đầu với Đào Y Y một cái xem như chào hỏi, sau đó bước trước một bước đi lên phía trước, Đào Gia Thiên nghiêng người sang, cô chạm vào vai anh.
Trọng Tử Việt cũng nhấc chân từ từ đi tới.
Lúc đi ngang qua bên người Đào Gia Thiên, anh dừng bước lại.
Trọng Tử Việt vốn đã rất cao, nhưng Đào Gia Thiên so với anh vẫn vao hơn hai centimét, đứng bên cạnh người đàn ông trưởng thành, Trọng Tử Việt cũng không lộ ra vẻ non nớt, anh mang theo nụ cười ấm áp, vươn tay: "Xin chào! Tôi là Trọng Tử Việt."
Trọng Tử Việt, thiếu gia nhà họ Trọng!
Đào Gia Thiên nhìn anh đưa tay qua, khẽ xùy một tiếng, một đứa trẻ, anh căn bản không để vào trong mắt, anh quay người nhanh chân rời đi.
Trọng Tử Việt cũng không tức giận, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn mang theo nụ cười ấm áp, mội cặp mắt đào hoa khẽ nheo lại, Đào Y Y biết tính khí của anh trai mình: “Thật xin lỗi, anh trai tôi là như vậy, xin chào, tôi là Đào Y Y.”
Nhà họ Trọng, cô đã nghe nói qua.
Một dòng họ hạng hai.
Cùng nhà họ Đào giàu sang quyền thế thì không thế nào so sánh bằng.
Nhưng dựa vào nhà họ Minh, cũng coi như là có địa vị vô cùng quan trọng.
Trọng Tử Việt: “Xin chào cô Đào!”
Toàn bộ tâm tư của Hạ Thư Dao đều đặt trên người Đào Gia Thiên, lúc này thấy Mộc Như Phương đi, mà Đào Gia Thiên cũng đi theo, tức giận không có chỗ phát tiết, từ nhỏ cô đã quen với việc nổi trội, cậy mình là cháu gái được Hạ Tư lệnh yêu thương, cũng không thèm để ý đến Trọng Tử Việt, trực tiếp quay người rời đi.
Đào Y Y nhìn Hạ Thư Dao, ngày thường quan hệ của cô và Hạ Thư Dao cũng không thân thiết, chị em cũng không phải, cũng không thể chơi với nhau, mặc dù tính cách của cô hơi kiêu căng một chút nhưng vẫn biết lịch sự và lễ độ, biết đúng mực, nhưng Hạ Thư Dao không giống như vậy, tuy nhiên, Hạ Thư Dao thích anh trai của mình nên thường xuyên đến nhà họ Đào tìm cô, cô cũng không muốn kết bạn với người như vậy, nhưng…
Tống Thấm Như lại thích Hạ Thư Dao tới nhà, hơn nữa còn căn dặn cô phải ở chung hòa thuận với Hạ Thư Dao.
Đào Y Y hít một hơi thật sâu: "Anh Trọng, vậy tôi xin phép đi tước!”
- ---
Mộc Như Phương đi trước tớ chỗ xe của Trọng Tử Việt.
Xe Trọng Tử Việt lái là một chiếc siêu xe màu trắng. Sau hai phút, Trọng Tử Việt mới đi tới, mở cửa xe: "Chị, chị quen biết người đàn ông vừa rồi?”
Mộc Như Phương gật đầu.
Cô viết: "Anh ta là Đào Gia Thiên, người mặc chiếc áo khoác vàng nhạt kia là em gái của anh ta, một người khác là người nhà họ Hạ, cháu gái của Hạ Tư lệnh. Mấy ngày trước đi theo mẹ nuôi đến dâng hương ở chùa có gặp qua.”
Những lời cô nói đều là thật, Hạ Thư Dao đúng là lúc cô đi dâng hương ở chùa cùng bà Minh Lê có gặp qua.
Đào Gia Thiên.
Trong lòng Trọng Tử Việt im lặng đọc ba chữ này, chẳng trách…
Hóa ra là Đào Gia Thiên.
Anh đã nghe nói về người này.
Trọng Hoài Viễn và Minh Lê cũng đã đề cập qua mấy lần, một thương nhân trời sinh, thủ đoạn máu lạnh, tàn nhẫn, loại bỏ những người đối đầu, nắm trong tay Đào thị, thủ đoạn lạnh lùng như Tu La địa ngục.
Nhà họ Đào là gia đình hàng đầu ở Hải Thành.
Trong kinh doanh, Đào thị cùng Trọng thị cũng hợp tác vài dự án, lúc đó anh mới mười chín tuổi, đi theo cùng Trọng Hoài Viễn, Trọng Hoài Viễn căn dặn anh, trong kinh doanh gặp phải Đào Gia Thiên cố gắng đi đường vòng, không nên dây dưa vào, nếu không…
Nếu không có xương sắt gia cố, dám giành đồ ăn trong miệng nhà họ Đào, thật sự là muốn gãy ở bên trong.
Đào Gia Thiên và Tô Ngọc Kỳ, có thể nói là người không nên đắc tội nhất.
Phú khả địch quốc, thủ đoạn thông thiên.
"Chị."
Ánh mắt Mộc Như Phương vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc xe khởi động, khung cảnh ngoài cửa sổ thay đổi, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng Trọng Tử Việt gọi mình, cô đáp lại một tiếng.
"Chị, cúc áo của chị…” Giọng nói của anh kéo dài, ngước mắt lướt nhìn qua gương chiếu hậu, khóe môi mang theo nụ cười giống như hồ ly trêu đùa cô: “Cúc áo của chị, cài sai một cái.”
Mộc Như Phương cứng đờ.
Cô mở to hai mắt nhìn.
Liếc anh một cái.
Sau đó cúi đầu, nhìn quần áo của mình.
Mặt của cô cũng nhanh chóng đỏ lên.
Cùng lúc đó, tim đập rộn lên.
Hôm nay thời tiết bên ngoài vừa phải, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác, bên trong là một chiếc áo màu vàng nhạt, cổ áo viền ren, tất cả có tám cúc áo ngọc trai, lúc này cúc áo thứ ba bắt đầu cài sai làm cho quần áo của cô tăng thêm nếp nhăn, có điều cô ép trong chiếc quần màu đen cộng thêm cô mặc chiếc áo khoác bên ngoài nên sẽ không có người nào nhìn quá kỹ.
Ai nghĩ tới.
Trọng Tử Việt lại phát hiện ra…