Mấy hôm nay, Minh Lê hẹn một vị chuyên gia rất danh tiếng về trị liệu cổ họng.
Cổ họng của Mộ Như Phương,không phải là bị câm bẩm sinh.
Là tại vì hồi nhỏ sốt cao không giảm sốt được gây nên chứng viêm họng, cổ họng nảy gặp vấn đề rất lớn, khi sốt hạ được rồi thì giọng nói trở nên khàn đặc, với lại sau này cha mẹ cô chết trong một trận hỏa hoạn lớn, anh và em gái đều rời xa, cô bị tự kỉ hết một quảng thời gian, rồi không muốn nói chuyện nữa, sau này cho Đàm Diệc Thành dẫn đi, sau này nữa là đến bây giờ.
Cổ họng của cô đã bị Đàm Diệc Thành chuốc độc làm cho bị câm.
Trọng Hoài Viễn trông thấy Minh Lê và Mộ Như Phương chung sống với nhau hòa thuận, trong lòng rất vui mừng, đây xem như là giải quyết xong một nỗi băn khoăn trong lòng của mình, ông ta có một vụ hợp tác làm ăn, phải đi đến nước Anh một chuyến, ngày thứ hai đã vội vàng lên máy bay.
Mộ Như Phương ở chung với Minh Lê quan hệ quả thật không tệ, công phu ngoài mặt của Minh Lê làm rất tốt, với lại Mộ Như Phương không hề can thiệp vào lợi ích của bà ta, cô đại tiểu thư nhà họ Minh này cũng được coi như là danh thơm tiếng tốt gương mẫu, nhưng Minh Lê lại có phần dè dặt Mộ Như Phương, về việc Trọng Hoài Viễn và chuyện của mẹ Mộ Như Phương, Minh Lê mướn thám tử tư điều tra thì có thể hiểu rõ rồi.
Trọng Hoài Viễn hiển nhiên cũng cố tình che giấu.
Nhưng Minh Lê không vì chuyện nhỏ này mà tức giận làm lớn chuyện
Nhưng trong lòng thật sự vẫn còn khúc mắc.
“Cô Như Phương, bà chủ giúp cô hẹn được một chuyên gia, chút nữa tôi sẽ đưa cô qua bên đó…” Dì Tang nói.
Mộ Như Phương gật đầu.
Rồi đưa tay lên làm dấu: “Cám ơn dì Tang.”
Vị chuyên gia này không phải dễ dàng hẹn được, chuyên gia lão làng chuyên trị về tai mũi họng đã về hưu, lần này do quan hệ của Minh Lê mới có thể hẹn được, bất kể ra sao, Mộ Như Phương đều rất cảm kích Minh Lê.
Không ai muốn suốt cuộc đời làm người câm.
……….
“Cô gái này, cổ họng của cô, không phải là bẩm sinh đúng không.”
Trong bệnh viện, lật hồ sơ kiểm tra, chuyên gia nhìn giấy xét nghiệm chụp CT trên tay mà nhíu mày.
Phòng khám chỉ có một mình Mộ Như Phương, dì Tang đứng đợi phía ngoài, cho nên Mộ Như Phương gật đầu, nói thẳng sự thật, cô đích thật là bị chuốc độc làm cho bị câm.
Chuyên gia trầm ngâm vài giây, chuyện riêng của bệnh nhân đương nhiên không nên hỏi nhiều.” Tôi kê cho cô một toa thuốc bắc, phối hợp châm cứu, hi vọng là có ích cho cô, nhưng có thể hồi phục hay không thì nói chưa chắc, chung quy là do độc tính quá lớn, hủy đi cuống họng của cô, nếu thật sự có thể phục hồi, giọng nói của cô cũng sẽ không giống được như lúc trước,cô phải chuẩn bị tâm lý sẵn.”
Mộ Như Phương gật đầu.
Thật ra, đối với giọng nói của mình, cô đã không có hi vọng gì nữa rồi.
Nhưng không ai muốn cũng suốt đời đều làm người câm…
Nên cho dù trị không hết, cũng không sao, thì cũng như vậy rồi.
Thời gian vẫn như vậy trôi qua, mặt trời vẫn mọc như mọi thường.
Ra khỏi phòng khám, dì Tang nhận phương thuốc trên tay của cô đi lấy thuốc, lúc ngồi trên xe đi về, dì tang quan tâm lo lắng hỏi: “Sao rồi, bác sĩ nói sao.”
Mộ Như Phương đưa bệnh án cho bà ấy xem,trên đó toàn chữ viết ngoằn nghoèo, dì Tang xem không hiểu, Mộ Như Phương lấy từ trong túi ra giấy và viết: “Hi vọng có công hiệu.”
Dì Tang an ủi cô: “Không sao, nhất định sẽ hồi phục.”
Trong lòng dì Tang có chút khó chịu, bà nhìn gương mặt của Mộ Như Phương, một gương mặt tinh tế xinh đẹp, đáng tiếc thay, cổ họng không phát ra âm thanh được, tội nghiệp, nhưng, là người thì không có ai hoàn hảo, nếu như một người xinh đẹp như vậy sinh được một giọng nói như chim hoàng anh, trong nhân gian những gì tốt đẹp sẽ không dồn hết cho một người.
“Cô Như Phương, người nhà cô đâu, còn có bà con gì không.”
Thân thế của Mộ Như Phương rất kì lạ, từ lúc ông Trọng đem cô về, đến bây giờ, nhận làm con gái nuôi, nhưng thân thế đều không ai biết, chỉ biết là có được một gương mặt đẹp tuyệt trần có một không hai.
Bất kể ai, đừng nói đến những người giúp việc trong nhà họ Trọng sau lưng thì thào bàn tán, đoán chừng tin đồn cũng đã đồn ra ngoài khắp Hải Châu rồi, đều dị nghị về xuất thân của con gái nuôi của nhà họ Trọng.