Hoàn cảnh trong đoạn video chat vừa nãy, rõ ràng là rất tốt.
Cuộc sống bây giờ của Nặc Nặc nhất định là không tệ, tuy Tề Thâm uy hiếp cô, bắt cô ở lại bên cạnh Đào Gia Thiên để trộm văn kiện bí mật, nhưng mà Nặc Nặc được sống khỏe mạnh, cô được nhìn khuôn mặt đáng yêu ngủ say của con bé, Mộc Như Phương cảm thấy,tất cả những gì mình đã hy sinh cũng thật rất xứng đáng mà.
Những khổ đau cô phải chịu đều xứng đáng cả.
Trời sáng tinh mơ.
Mộc Như Phương mở mắt, cô dứt khoát xóa tấm ảnh chụp màn hình kia đi.
Mặc dù cô đã trở thành con gái nuôi của Trọng Hoài Viễn, coi như đã có được một ngọn núi lớn để dựa dẫm.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn.
Cô vẫn phải thật cẩn thận với những thứ trong điện thoại mình.
Đồng thời, cô cũng xóa các bản ghi cuộc gọi với Tề Thâm và số điện thọai kia nữa.
Và cô cũng âm thầm đọc thuộc số điện thoại di động của cô người làm tối qua.
Ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
……
Đào Gia Thiên cũng thức dậy vào sáng sớm tinh mơ.
Tối qua anh không nhớ kéo rèm cửa lại.
Tờ mờ cỡ 7 giờ sáng, mặt trời chiếu qua khung cửa sổ rọi lên khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông.
Anh mở mắt.
Bụng anh lúc này cồn cào buồn nôn.
Anh đã uống quá nhiều vào đêm qua.
Người đàn ông ngồi dậy, chân bước khỏi giường rồi đi vào phòng tắm. Anh đưa tay vào vòi hứng nước để rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng khi mu bàn tay anh bị ướt, một cơn đau rát lập tức truyền tới. Đào Gia Thiên rũ mắt nhìn xuống, một dấu răng lớn còn hằn trên mu bàn tay anh, vệt máu hôm qua đã khô lại, đây rõ ràng là dấu răng do người cắn mà.
Nhưng không ai dám hỏi anh cả.
Anh đưa mắt về nhìn vết máu đã khô lại.
Đúng rồi, là chiều hôm qua, là do hàm răng sắc nhọn của người phụ nữ kia.
Đột nhiên khóe môi người đàn ông cong lên.
Dám cắn tôi à.
To gan thật đấy.
Đúng là, mèo con không được nuôi bên cạnh lâu ngày sẽ trở nên hung dữ mà.
Giỏi lắm.
Vòi nước trong phòng tắm rất lớn, người đàn ông đưa tay hứng nước lạnh rồi tạt lên mặt, giờ đây cả người anh hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Mười giờ sáng.
Đào Gia Thiên có mặt tại trụ sở Đào Thị.
Trần Đạc theo sau anh, anh ta đang báo cáo về lịch trình trong tuần.
Sau khi báo cáo xong, anh ta có hơi ngập ngừng do dự như muốn nói gì đó.
Đào Gia Thiên thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài miên man bắt chéo lại.
Anh đưa tay nắn nắn mi tâm của mình.
Anh vốn đã mắc bệnh đau đầu, tối hôm qua lại uống quá nhiều rượu, bây giờ đã khó chịu lại càng khó chịu hơn.
“Có chuyện gì vậy, nói đi!” Thanh âm nhàn nhạt trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Trần Đạc nói: “ Là bà chủ, sáng nay bà có gọi điện tới nói buổi chiều muốn đi chùa Cảnh Minh thắp nhanh, muốn Tổng giám đốc cùng đi.”
Tống Tẩm Như quả thật có thói quen này.
Cứ lâu lâu bà ta lại tới chùa Cảnh Minh một lần để thắp nhang lễ phật.
Đào Gia Thiên cũng biết thói quen của mẹ mình, anh gật đầu: “ Tôi biết rồi.
Thời tiết hôm nay rất tốt, mặc dù vẫn còn se se cái lạnh của những ngày đầu đông, Mộc Như Phương đang chuyên tâm học làm bánh với dì Tang. Dì Tang là một người miền Bắc đích thực nên tay nghề của bà vô cùng giỏi: “ Tiểu thư, cô học nhanh thật đó, làm xong cái này tôi dạy cô làm bánh Palmier nha.”
Mộc Như Phương gật đầu.
Dì Tang nói: “ Chiều nay bà chủ có tới chùa Cảnh Minh để thắp hương, cô cũng đi cùng đi.
Mộc Như Phương đương nhiên không từ chối, bởi vì cô cũng muốn tới để cầu phúc cho Nặc Nặc mà.
……
Chùa Cảnh Minh khá là nổi tiếng. trong nội viện còn có một cây lên tới hàng trăm năm tuổi, trên tán lá cây xum xuê được nhuộm đỏ bởi những tấm lụa màu đỏ tươi, trên đó chính là ước nguyện của mọi người khi đến chùa.
Năm sáu năm trước Mộc Như Phương đã từng tới đây.
Nhưng lần đó, cô đi cùng với Tống Tẩm Như và Đào Gia Thiên.
Lúc đó, cô cũng cầu cho mình một điều ước.
Mộc Như Phương bước xuống xe rồi theo Minh Lê bước vào trong chùa.
Có hai vị sư phụ đang dọn lá trong sân trước chùa.
Chùa Cảnh Minh rất nổi tiếng vì khá linh thiêng.
Nên nơi này mỗi ngày đều tấp nập người đến cúng dường.
Cô đi đến sảnh rồi quỳ xuống tấm nệm. Cô hy vọng rằng Nặc Nặc có thể sống một cuộc sống thật khỏe mạnh, cô hy vọng cô và Đào Gia Thiên sẽ sớm..
Sớm vui vẻ trở lại, nợ nhau cũng được, hận nhau cũng được, tất cả những điều đó đều sẽ trở thành dĩ vãng, cô hy vọng cuộc sống của mình sẽ trở lại như những gì vốn có.
Mong muốn của Minh Lê rất đơn giản.
Bà chắp hai tay lại, trong lòng thành tâm thầm cầu nguyện, sau đó dì Tang đứng bên cạnh đỡ bà đứng lên. Đột nhiên một giọng nói phát ra từ phía sau bà: “ Bà Trọng, là bà sao, trùng hợp vậy.”