Hôm nay Đào Gia Thiên có một bữa tiệc.
Anh ấy có uống vài ly.
Anh đưa tay cởi lỏng cà vạt rồi dựa lưng vào ghế sofa, tinh thần anh lúc này mơ mơ hồ hồ. Càng say, anh lại càng nhớ những ký ức từ quá khứ, một mảnh kí ức liên quan tới tiệm sách Như Phương.
Hôm đó trời đổ mưa tuyết.
Anh từ công ty đi ra.
Tài xế lái xe đưa anh tới tiệm sách Như Phương.
Tiệm sách Như Phương giữa lòng thành phố náo nhiệt.
Tuy chỉ là một khu phố cổ ở thành phố Hải Châu nhưng lại là nơi nhộn nhịp bậc nhất, xung quanh đầy ắp những món ăn vặt, cùng trường học, có trường cấp hai, có trường cấp ba, khoảng cách lại rất gần nhau.
Cho nên, có rất nhiều học sinh thường xuyên tới đây mua sách.
Đào Gia Thiên đi vào, lúc anh đẩy cửa còn có tiếng leng keng của chuông gió.
Độ ấm trong tiệm vừa phải, những bông tuyết rơi trên vai áo cũng đã tan hết rồi, nhân viên thì đang bận rộn, nhìn thấy anh chỉ chào một tiếng sau đó lại quay qua tìm sách cho mấy cô cậu học sinh. Diện tích tầng một của tiệm sách này rất lớn, khu chính giữa để giá sách, xung quanh bốn góc được bày biện những bộ bàn ghế, trên mỗi chiếc bàn, ngày ngày đều được thay một giỏ hoa tươi.
Hôm nay là hoa Ngọc Lan…..
Anh ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trong không khí.
Bên những bộ bàn ghế, những cô cậu học sinh đang chăm chú đọc sách, mặc kệ bên ngoài đang rơi tuyết như thế nào.
Đào Gia Thiên lên lầu.
Điểm cuối của chiếc cầu thang là một cánh cửa.
Được khóa bằng vân tay.
Vân tay anh cũng đã được nhập vào.
Anh đẩy cửa vào, một nơi hoàn toàn khác biệt.
Diện tích tầng hai giống như tầng 1.
Điều đập vào mắt đầu tiên, chính là một chiếc giá sách hình bậc thang xoắn ôc khổng lồ, lúc đó Mộc Như Phương đang dọn dẹp sách.
Bóng lưng của người phụ nữ đối diện anh.
Trên tay cô cầm một cây chổi lau, cô đang lau chùi giá sách, trông rất siêng năng nghiêm túc, một hạt bụi nhỏ xíu cô cũng không bỏ qua, bên ngoài trời đông giá rét, nhưng bên trong lại ấm áp cực kì. Người phụ nữ thân mặc áo sơ mi bằng vải nhung, kết hợp với quần jean đen, mái tóc đen dài buông xõa trên vai.
Cô nghiêng mặt.
Như thể cô biết anh đến rồi.
Nhưng vẫn không có ngẩng đầu lên.
Anh nhìn góc nghiêng của cô, đường nét tinh xảo vô cùng, sau đó anh cởi bỏ áo khoác rồi treo chiếc giá áo bên cạnh cửa, anh sải bước đi tới rồi cầm lấy chổi lau bắt đầu giúp cô lau chùi giá sách.
Người phụ nữ sau đó liền rửa sạch tay, vào trong pha cho anh một ly trà sữa.
Phía bên ngoài cửa tiệm, một trận tuyết lớn bắt đầu đổ xuống.
Những bông hoa tuyết lấp đầy cả những mái hiên cửa sổ.
Kí ức của Đào Gia Thiên đến đây là chấm dứt.
Tâm trí anh như đang bị rượu thiêu đốt.
Một mớ hỗn độn.
Đào Gia Thiên mở mắt, tầm mắt anh lờ mờ.
Nhưng những mảnh kí ức lộn xộn này vẫn như vậy cuồn cuộn bên trong đầu anh nó phá vỡ mọi logic, phá vỡ mọi khoảng cách thời gian.Tiệm sách Như Phương, người phụ nữ pha trà sữa, đột nhiên lại chuyển qua một ngày trời nắng rực rỡ, một cô gái mặc đồng phục học sinh mùa hè màu xanh lam, tung tăng chạy trong sân trường.
Khuôn mặt cô gái trẻ trung non nớt, nhưng lại đẹp đẽ động lòng người.
Suy nghĩ của anh từ lâu đã bị lẫn lộn, bị tan vỡ rồi.
Giờ đây chỉ còn lại một mớ lộn xộn.
Bạn hỏi anh ấy, bây giờ trong đầu anh ấy đang nghĩ gì, anh ấy á, anh không biết gì cả, anh chỉ biết, có một hình bóng không ngừng biến đổi, còn có một khuôn mặt lại dường như không thay đổi gì cả.
Sau đó, Đào Gia Thiên bắt đầu lục lọi điện thoại di động của mình.
Anh gọi cho người phụ nữ kia.
Vào khoảng hơn 10 giờ tối, tiệc rượu cũng gần tan. Bên cạnh mỗi lão tổng đều có một cô gái, bọn họ bắt đầu táy mái tay chân. Đào Gia Thiên ngồi dựa vào ghế sofa bên cạnh, cả người anh rã rời, một người trợ lí bên cạnh đỡ lấy anh.
Người phụ nữ này dám cúp điện thoại của anh hết lần này đến lần khác.
Lúc đầu, trợ lý không biết rằng Đào Gia Thiên đang gọi cho Mộc Như Phương.
Nhưng từ giọng điệu của người đàn ông này, anh trợ lí cũng từ từ phát hiện ra.
Anh biết mối ân oán giữa Tổng giám đốc Đào và cô Mộc.
Anh trợ lý tên là Trần Đạc, người tạm thời thay thế vị trí của Lục Diên Phong.
Gần đây mỗi lần Tổng giám đốc Đào nổi giận, nguồn cơn đều là từ cô Mộc kia.
Anh biết tối nay Tổng giám đốc Đào say rồi
Đây cũng không phải lần đầu tiên mà Tổng giám đốc Đào nhắc đến cô Mộc sau khi say rượu.
Trước đây cũng từng có vài lần rồi.
Khi Tổng giám đốc tặng cô Mộc cho Từ Hạo, anh đã say, lần đó anh đã say rất điên cuồng, miệng anh lúc đó không ngừng rên rỉ tên của cô Mộc.
……