Lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là của Mộc Như Phương.
Mục đích ra ngoài của cô hôm nay, là để mua điện thoại.
Vừa mua xong, cô liền gọi số mình cho Tề Thâm.
Để liên lạc với anh.
Vừa mua xong.
Cô liền muốn nghe tiếng của con gái mình.
Cô gọi cho Tề Thâm, nhưng anh không nghe máy.
Bây giờ…..
Chỉ có một mình Tề Thâm biết số điện thoại của cô thôi.
Nhưng chuông lại reo lên lúc này.
Không trùng hợp như vậy chứ.
Ngón tay Mộc Như Phương căng cứng lại.
Lúc này Tề Thâm lại gọi điện thoại tới.
Đào Gia Thiên nhìn cô: “ Bắt máy đi, điện thoại reo kìa.”
Mộc Như Phương nhẹ nhàng thở dài, cô lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, rồi đưa mắt nhìn hàng số trên màn hình, sau đó cúp thẳng, cô nhìn Đào Gia Thiên dùng thủ ngữ nói: “ Nếu Tổng giám đốc Đào không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây.”
“ Có nhớ số điện thoại của tôi không?”
Người đàn ông chỉnh sửa cà vạt, dường như anh đã đụng tới vết thương trên mu bàn tay mình rồi thì phải, Mộc Như Phương có thể nhìn thấy, động tác của anh có phần hơi khựng lại, dấu răng trên mu bàn tay anh đang chảy máu liên tục, không hề đông lại, nhưng anh lại mặc kệ không hề sơ cứu. Đào Gia Thiên mặc vest xong, sau đó rút đại một tấm khăn giấy ra lau vết thương đang rỉ máu của mình, khi máu đã ướt đẫm khăn giấy, anh lại rút một tờ khác ra lau tiếp.
Mộc Như Phương gật đầu.
Cô đương nhiên là nhớ số điện thoại của anh.
“ Gọi qua đi.” Anh thấp giọng nói.
Mộc Như Phương nắm chặt điện thoại, trong lòng cô lúc này cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, anh chắc chắn phải biết rõ chiếc điện thoại này là do Trọng Hoài Viễn đưa cho, vì dù sao đi nữa cô cũng là con gái nuôi của ông, những ngày tháng bị anh giam cầm trong ngôi biệt thự không được giao tiếp với thế giới bên ngoài đã là dĩ vãng rồi.
Cô cố kìm lại sự căng thẳng trong lòng mình xuống.
Cô sợ Đào Gia Thiên sẽ phát hiện số điện thoại của Tề Thâm trong điện thoại mình.
Mộc Như Phương mở khóa điện thoại.
Sau đó nhập một hàng chữ số quen thuộc.
…….
“ Cô chủ, mua được đồ chưa?”
Tài xế lão Từ nhìn thấy hai tay Mộc Như Phương đều trống không, nghĩ rằng cô không gặp được món đồ mình thích: “ Cô chủ, phía trước vẫn còn một khu mua sắm nữa, hay là tôi đưa cô tới đó dạo.”
Mộc Như Phương lắc đầu, sau đó lấy điện thoại ra bấm vài chữ.
“ Về nhà thôi.”
Mục đích cô ra ngoài chỉ để mua điện thoại mà thôi.
Sau khi cô ngồi vào ghế, lập tức đưa tay chỉnh sửa vạt váy của mình, váy của cô có hơi nhăn nhưng chắc tài xế vẫn chưa phát hiện đâu, ông lập tức đáp lại rồi khởi động xe. Mộc Như Phương nhìn điện thoại rồi gửi cho Tề Thâm một tin nhắn.
“ Tôi muốn gặp con gái của tôi.”
Lúc nãy Tề Thâm có gọi điện thoại cho cô.
Rõ ràng là anh biết đó là số điện thoại của cô, hơn nữa chắc chắn là đang rảnh.
Một lúc sau, Tề Thâm nhắn lại một câu.
“ Xem ra cuộc sống của cô lúc này cũng không tệ nhỉ.”
Tề Thâm không có ở Thành phố Hải Châu.
Nhưng anh chắc chắn cũng nghe được tin tức Trọng Hoài Viễn và Minh Lê muốn nhận cô làm con nuôi.
Chuyện này, ngoại trừ Thành Phố Hải Châu, vẫn còn rất nhiều nơi biết.
Tai mắt của Tề Thâm rất nhiều, đương nhiên anh ta đã biết từ sớm rồi.
Người phụ nữ tên Mộc Như Phương này, ngược lại rất thông minh.
Cô ta ôm được cây cột lớn nhà họ Trọng, khiến cho nhiều người cũng phải kiêng nể vài phần.
Chuyện này đúng là hoàn toàn nằm ngoài dự tính của anh.
“ Tôi muốn gặp con gái tôi.” Mộc Như Phương lại nhắn lại nội dung vừa nãy.
Cô cần phải gặp Nặc Nặc.
Đã lâu quá cô chưa được gặp Nặc Nặc rồi.
Cô không biết con gái cô sao rồi.
Nó có khỏe không.
Đã một thời gian trôi qua rồi, có phải Nặc Nặc đã lớn hơn một chút rồi không, có mập ra hay gầy lại không, có ăn cơm ngoan không.
Tề Thâm: “ Được, tối nay 10 giờ, tôi sẽ cho người mở video chat với cô, nếu cô không tiện cứ nói trước với tôi.”
Nhìn thấy lời này, trong lòng Mộc Như Phương cũng yên tâm phần nào.
…..
Nhà họ Trọng.
Lúc ăn tối, Minh Lê có nói một câu.
“ Như Phương, mấy ngày này, mẹ sẽ kêu dì Tang đưa con đi gặp một vị đại phu Trung y, ông ấy thật sự rất giỏi.”
Cô dùng thủ ngử đáp lại, thủ ngử đơn giản nên hầu như ai cũng hiểu, Minh Lê thấy cô dùng tay thể hiện sự cảm ơn, bà liền mỉm cười, nụ cười mang theo sự an ủi: “ Cổ họng của con không phải là do bẩm sinh, nhất định sẽ có cách chữa.”
Mộc Như Phương luôn trong tâm trạng trông ngóng đến 10 giờ tối.
Sau khi tắm rửa xong, cô liền ngồi lên giường, mắt chăm chú nhìn vào điện thoại.
Cô đợi mãi tới 10 giờ, tay cô nắm thật chặt điện thoại, nhưng mà ai ngờ, cuộc gọi video chat còn chưa tới thì ngay đúng thời khắc 10 giờ, một hàng số hiện lên trên màn hình điện thoại…..
Số của Đào Gia Thiên.
Đào Gia Thiên gọi điện thoại cho cô.
Mộc Như Phương mím chặt môi.
Cô cúp thẳng máy!
Nhưng ngay lập tức, Đào Gia Thiên lại gọi tới.
……