10 giờ tối.
Trọng Hoài Viễn ở trong thư phòng, ông đưa tay vuốt mi tâm, đóng Laptop lại.
Minh Lê gõ cửa đi tới.
"Không còn sớm, nghỉ ngơi đi, đừng quá mệt mỏi."
Bà đưa cốc nước ấm tới.
Trọng Hoài Viễn cầm tay bà cười cười.
Khuôn mặt Minh Lê được chăm sóc rất tốt, mặc dù không tránh khỏi những dấu vết của thời gian, nhưng là cả người đều rất có khí chất, giờ phút này khuôn mặt không có trang điểm, mặc một bộ quần áo ngủ màu sáng, Trọng Hoài Viễn đứng lên, ôm bà: "Bà đi nghỉ trước, không cần chờ tôi."
"Ông đừng quá mệt mỏi." Minh Lê nói.
"Hôm nay, bà vất vả rồi." Trọng Hoài Viễn: "Như Phương chắc sẽ ở đây vài ngày." Chuyện của Mộc Như Phương là ông tự ý đưa cô về nhà, cũng đã giải thích với Minh Lê, nhưng tóm lại có chút thiếu tôn trọng Minh Lê, ông cùng Minh Lê kết hôn hơn hai mươi năm, ông tự nhận chưa từng làm việc gì có lỗi với bà, nhưng đối với mẹ của Mộc Như Phương, cũng chỉ là tuổi trẻ bồng bột, nhưng là một nữ thần, hắn không thể nào mặc kệ con gái của người ấy, ở nơi đó bị biến thành tiền đặt cược.
Trọng Hoài Viễn ông, cũng không muốn tìm một căn biệt thử để Mộc Như Phương ở bên ngoài, giấu diếm Minh Lê, bởi vì ông cùng Minh Lê vẫn luôn tôn trọng và thẳng thắn với nhau.
Minh Lê nói: "Hoài Viễn, tôi cũng có chuyện muốn cùng ông."
Bao nhiêu năm nay, bà không có cách nào mang thai, về vấn đề này, bà luôn cảm thấy có lỗi với Trọng Hoài Viễn, cho tới nay, bà vẫn luôn áy náy, nhưng ngay cả như vậy, Trọng Hoài Viễn vẫn không hề tìm những bóng hồng bên ngoài, hai người vẫn luôn ân ái như lúc đầu, Minh Lê cũng nghĩ hết mọi cách, nhưng không có các nào mang thai được.
Bà cũng là một người phụ nữ.
Bà cũng hiểu tâm tư đàn ông.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì thấy Mộc Như Phương, bà liền hiểu rõ tại sao Trọng Hoài Viễn lại ái mộ mẹ cô đến như vậy, đàn ông nào cũng thích người phụ nữ xinh đẹp, chuyện đó quá bình thường, bà cũng rất hiểu làm sao để quản lý hôn nhân, thời điểm bà cũng những người bạn đến đánh bài, thường xuyên nghe được rất nhiều người nói chuyện chồng mình có những tiểu tình nhân đằng sau, có gia đình chồng nuôi mấy cô bên ngoài, còn nói đằng sau một người đàn ông thành công luôn có mấy tiểu tình nhân nho nhỏ.
Những người bạn này không một ai là không hâm mộ Minh Lê.
Bởi vì Trọng Hoài Viễn, trước giờ chưa bao giờ có mấy cái tin tức đào hoa này, hơn nữa lại nho nhã, lịch sự, thậm chí hơn cả những minh tinh lớn.
Hôn nhân cần tính toán, cũng cần thủ đoạn.
Minh Lê là một cái người rất thông minh, bà nhìn rất ôn nhu hiền thục, nhưng bà cũng là người có đầu óc, bà hiểu Trọng Hoài Viễn muốn cái gì, cũng tôn trọng ông.
Năm đó, Trọng Hoài Viễn đúng là dựa vào Minh gia ở Hải Châu từng bước lập nghiệp, năm đó ai cũng biết, Trọng Hoài Viễn từ một công ty nhỏ, dựa vào thiên kim Minh gia từng bước đi đến ngày hôm nay, không ai dám nói một câu Trọng Hoài Viễn ăn bám, dựa vào nữ nhân, nhưng mỗi lần các hoạt động có sự góp mặt của Minh Lê, Trọng Hoài Viễn luôn bên cạnh bà, bà là một người phụ nữ thông minh, đến giờ đã bước vào tuổi trung niên, sẽ không giống những người phụ nữ trẻ kia, hơi một chút là cáu kỉnh với chồng mình mà nghiến răng nghiến lợi, bà vẫn luôn coi Trọng Hoài Viễn là niềm tự hào của mình, mang lại ấm áp cho nhau.
Giờ phút này, bà dịu dàng cười.
"Hoài Viễn, tôi vẫn muốn một đứa con gái, tôi hôm nay cùng Như Phương trò chuyện rất vui, tôi có một đề nghị, hay là chúng tôi nhận Như Phương làm con nuôi đi." Minh Lê kéo cánh tôiy Trọng Hoài Viễn ngồi xuống ghế salon trước cửa sổ.
Bà chủ động nói chuyện này, rất phù hợp với ý của Trọng Hoài Viễn, cũng là thỏa đáng nhất.
Trọng Hoài Viễn cao hứng kích động: "Thật sao?"
Minh Lê khoác lên cánh tôiy của hắn, Trọng Hoài Viễn hôn lên gương mặt của Minh Lê: "Cám ơn bà."
Minh Lê mặc dù hơn bốn mươi tuổi, nhưng chăm sóc tốt, thoạt nhìn chỉ giống như hơn ba mươi, phong vận dịu dàng, gương mặt lập tức đỏ lên: "Hoài Viễn... chúng tôi là vợ chồng, không cần phải nói cám ơn.”
Để Trọng Hoài Viễn nhận Mộc Như Phương làm con nuôi.
Một là, Trọng Hoài Viễn đối với bà sẽ càng thêm yêu thương cùng áy náy.
Thứ hai, để phòng ngừa Trọng Hoài Viễn với Mộc Như Phương nổi lên tâm tư khác, mặc dù trước mắt là không có, nhưng Mộc Như Phương quá mức xinh đẹp, khó tránh khỏi sau này phát sinh điều ngoài ý muốn.
Nhất cử lưỡng tiện.
- ---