Từ Hạo thoáng nhìn qua.
Rồi nở nụ cười.
Giơ tay nâng cằm Mộc Như Phương lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Ánh mắt lướt đến trên gương mặt cô, ngắm nghía đôi gò má trắng ngần tinh tế của người phụ nữ này, bên dưới ánh đèn, nhìn dịu dàng như gốm sứ vậy, sáng sủa nõn nà, làn da trắng ngần hoàn hảo.
"Thế nào, giám đốc Tống có hứng à?"
Giám đốc Tống cười cười, nghe cậu Từ nói thế, ánh mắt anh ta đảo một vòng nhưng tầm nhìn vẫn không rời khỏi gương mặt Mộc Như Phương, phụ nữ xinh đẹp đã gặp nhiều rồi nhưng đây là lần đầu trông thấy cực phẩm như vậy, tất nhiên phải nổi ít ý muốn lên trong đầu.
Dù sao thì chỉ là bạn gái bình thường, anh ta ới Từ Hạo tiếng là được rồi, hồi trước, đổi bạn gái cho nhau là chuyện rất đôi bình thường.
Tất nhiên Từ Hạo biết rõ giám đốc Tống có ý gì, nụ cười cà lơ phất phơ ấy chẳng hề thay đổi, anh ta nhìn người phụ nữ ngồi trên chân mình, không nhịn được mà chậm rãi niết chặt lấy cằm cô.
Anh ta không trả lời câu hỏi của giám đốc Tống mà khéo léo dừng chủ đề này lại, bàn đến chuyện làm ăn...
Giám đốc Tống không cam tâm nhưng cũng chẳng biết làm sao, anh ta nhìn trân trân vào sườn mặt Mộc Như Phương, thầm mắng Từ Hạo vài câu trong đầu, chút ham muốn này của đàn ông với phụ nữ, đặc biệt là đàn ông có tiền có ngừng lại được đâu, nhưng ngoài mặt giám đốc Tống vẫn cười đùa với Từ Hạo rồi đứng dậy, sắc mặt thoắt cái đã thay đổi ngay, chửi Từ Hạo chỉ là cái hạng cháu chít, lại dám không nể mặt anh ta, không phải chỉ là con đàn bà thôi sao? Những người phụ nữ mà khiến anh ta thấy vừa mắt thì chưa có ai trốn được đâu.
Từ Hạo cho người đẹp bé bỏng này bao nhiêu tiền thì anh ta ra giá gấp ba gấp bốn, không tin cô ta sẽ không nhào vào lòng anh.
Nhớ đến sườn mặt ấy, xương cốt trong người anh ta đều muốn mềm cả đi.
Mộc Như Phương chẳng có cảm giác gì đến thú vui đáng tởm của Từ Hạo, đợi đến khi giám đốc họ Tống đó đi rồi, cô đưa tay gạt ngón tay Từ Hạo đi rồi đứng phắt dậy, Từ Hạo cũng không lo cô đi xa, dù sao nơi này muốn vào thì dễ nhưng lúc đi ra phải có khách VIP đưa ra mới được, bởi vậy bảo vệ canh gắt chặt chẽ khắp mọi nẻo.
Người phụ nữ này ở biệt thự ngột ngạt lâu rồi, chi bằng để cô ra ngoài đi dạo một chút, dù sao anh ta vẫn còn việc phải làm, còn Đào Gia Thiên ấy mà, anh ta muốn gặp cô ấy lại chẳng phải dễ dàng quá hay sao, không cần anh dâng hai tay lên.
Mộc Như Phương nhàm chán lượn một vòng, nơi này rất rộng lớn, đâu đâu cũng là ông chủ mở bàn đặt cược, chơi đến là hăng say, thắng thua là chuyện thường tình, cô đi vào nhà vệ sinh, rửa tay sạch sẽ rồi mới dựa người vào bồn nghỉ ngơi một chốc.
Bây giờ có lẽ là cơ hội tốt nhất để cô bỏ trốn.
Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt sượt qua trong đầu cô rồi lập tức bị phủ định ngay.
Ở đây chỗ nào cũng có bảo vệ, hệ thống giám sát, căn bản cô không rời khỏi sòng bài này được.
Ngoài kia đến là hào nhoáng huyên náo.
Mộc Như Phương bình tĩnh trở lại rồi đứng thẳng dậy chuẩn bị đi ra,
Nghe có tiếng mở cửa.
Rồi có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung bước vào, Mộc Như Phương chẳng hề để ý đến, dù sao thì có người phụ nữ xinh đẹp ra ra vào vào nhà vệ sinh chẳng phải là chuyện thường hay sao?
Lại còn ở nơi này nữa.
Nhưng nào ngờ.
Vào lúc Mộc Như Phương chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên đối phương đóng cửa lại: "Cô Mộc."
Đối phương nắm tay cô, dường như hơi hơi kích động.
"Thật không ngờ đúng là cô."
Về phần Mộc Như Phương, mới đầu Dụ Tây Âm còn thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhìn cái là nhận ra ngay, dù sao gương mặt này để lại ký ức quá đậm sâu, dường như chỉ cần gặp một lần là không quên nổi vậy.
Mộc Như Phương: "Cô là..."
"Tôi là Dụ Tây Âm, cô Mộc, chúng ta đã từng gặp mặt rồi, cô còn giúp tôi nữa..."