Cơn mưa ngoài cửa sổ
Sấm sét phá ngang bầu trời đên kìn kịt
Ông cụ Tô và bà cụ Tô đã rời đi, y tá đến đổi thuốc giảm viêm choc k, cô nhìn từng giọt từng giọt thuốc nước chảy xuống, như dòng thời gian chảy xuôi.
Cố Uyên đang tính thời gian, một năm kỳ hạn lại qua một ngày.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, một thân ảnh cao lớn đứng tại cửa, Tô Ngọc Kỳ bước vào, âu phục đã ướt, tóc tai cũng mang theo giọt nước.
Vú Trương thấy vậy vôi cầm khăn mặt qua muốn giúp anh lau
Tô Ngọc Kỳ phun ra hai chữ: “Ra ngoài.”
vú Trương nhìn thoáng qua ‘Lưu Thanh Vũ’ rồi nhìn lại Tô Ngọc Kỳ, đành ra khỏi phòng bệnh
Cửa phòng đóng lại lần nữa
Tô Ngọc Kỳ từng bước bước qua, con ngươi đen như mực nhìn cô
Cố Uyên siết chặt lòng bàn tay: “ngài Tô, sao anh…lại đến.”
Cô không nghĩ là tối nay Tô Ngọc Kỳ sẽ đến
“Lưu Thanh Vũ. Cô còn giả vờ với tôi.”
Cố Uyên là thật sự không biết đã xẩy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt anh, cô liền biết anh đang tức giận
Hiểu lầm giữa bọn họ đã không phải là ngày một ngày hai rồi, từ lúc cô đồng ý thay Lưu Thanh Vũ gả cho anh, hiểu lầm giữa bọn họ đã quá lớn rồi
Cố Uyên không thể giải thích
Cho nên cô cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Thật có lỗi, ngài Tô.”
Cô chưa từng nghĩ đến sự việc sẽ trở thành như bây giờ, nhưng mọi chuyện lại luôn đi ngược với suy nghĩ của cô
Cô chưa từng nghĩ qua sẽ gặp lại vị tiên sinh này, nhưng hết lần này đến lần khác, vận mệnh lại trêu người, cô lại gả cho anh.
Dùng một thân phận xa lạ mà đáng cười.
Chuyện này nói thế nào đều là sự hoang đường
“Bị một chút thương liền không chờ được đi tranh công với ông bà nội, cô cho là tôi không làm gì được cô sao?” Tô Ngọc Kỳ đi đến trước mặt cô, vươn tay bóp cằm cô, giọng nói lạnh lùng vô tình tuôn ra: “tôi cảnh cáo cô lần sau cùng, không nên vượt qua ranh giới cuối cùng của tôi.”
Cố Uyên nhìn đôi mắt chưa đầy lạnh giá của anh, khi chùm đèn rơi xuống, cô đẩy anh ra, chưa từng nghĩ đến việc dùng nó để uy hiếp anh.
Ông bà cụ Tô sao lại biết được việc này, cô cũng không rõ.
Không phải cô nói.
Nhưng dù cô có giả thích thì anh cũng sẽ không tin, trái lại sẽ thấy cô nói dối.
Ranh giới cuối cùng của anh.
là Tống Ánh San đúng không.
Hôm nay là sinh nhật Tống Ánh San, nên anh mới tức giận.
Bởi vì cô, quấy rầy anh.
“Ngài Tô, tôi…”cằm cô bị anh bóp chặt, Cố Uyên thấy đau, lòng càng khó chịu hơn, cô há miệng, chầm chầm rũ mí mắt: “ngài Tô, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Tô Ngọc Kỳ buông cô ra, đáy mắt đầy chán ghét, vốn lần này cô đã cứu anh, anh cũng có chút áy náy, nhưng giờ đây sự áy náy đó đã tan thành mấy khói, người đàn bà này vốn vẫn luôn tham lam như thế, nhất định là cô không kịp đợi đã thêm mắm dặm muối nói cho ông bà nội, buộc anh không thể không tới đây.
Trời đổ mưa to ngoài cửa sổ
Trong phòng bệnh không bật đèn.
Cố Uyên nằm trên giường không ngủ được
Cô sợ tối
Sợ sấm sét vang dội, sợ đêm mưa không có ánh sáng hơn.
Giọt mưa lớn như hạt đậu lốp bốp nện lại cửa kính, cơ thể cô siết chặt, chậm rãi cuộn người lại, chỉ cần đưa tay ra thì có thể chạm đến đèn bàn.
Nhưng cô không bật đèn
Ánh mắt cô nhìn vào ghế sô pha cách đó không xa
Cô không thể nghĩ đến là, Tô Ngọc Kỳ cũng không đi
Bầu không khí, rất an tĩnh
Trừ tiếng mưa rơi trên cửa sổ, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông.
Đêm đã khuya, Cố Uyên chậm rãi ngồi dậy, cô bước tới cửa sổ, dùng sức đóng cửa lại, sau đó cầm một tấm chăn đi đến trước sô pha.
Nhìn người đàn ông nằm trên ghế sô pha, cô cúi người đắp tấm chăn lên người anh ta.
Lúc khom lưng dường như đã nghe được anh đang gọi tên của Tống Ánh San.
Cố Uyên của lúc này, cảm thấy mình rất xấu xa.
Đi phá hủy hạnh phúc của người khác
Cô ôm thêm một tấm chăn bước ra phòng bệnh, ghế dài bên ngoài phòng bệnh, vú Trương đã ngồi nghỉ ngơi trên đấy.
Cố Uyên bước đến đắp chăn lên người vú Trương
Vú Trương đã tỉnh
bà nói với cô
“phu nhân à, ngài đừng giận nhau với tiên sinh, ngài ấy nhất thời hồ đồ, vợ chồng với nhau cãi nhau là chuyện thường.”
Cố Uyên nói: “tôi biết, vú Trương yên tâm, tôi không sao cả, người lại là khổ cho dì, sau này vú tới tâm sự với tôi vào ban ngày, ban đêm thì đừng tới, sớm chút nghỉ ngơi, tôi rất tốt, không cần lo cho tôi. Y tá cũng đã nói, vết thương đang hồi phục rồi.
“Sao mà được.” vú Trương lắc đầu.
“sao lại không được.” giọng Cố Uyên cũng cứng lại, bảo vú Trương nghỉ ngơi, sau đó liền trở về phòng bệnh.
Đêm này chắc chắn là một đêm không ngủ
Liên tiếp một tuần.
Mỗi ngày, Tô Ngọc Kỳ đều tới, buổi tối cũng sẽ ở lại với cô, nhưng một câu đều không nói.
Giống như là đang thi hành mệnh lệnh, mặt lạnh căm căm
Cố Uyên cũng rõ.
Chỉ là cười đắng chát.
Một mực chờ đến một tuần sau, cô mới xuất viện, Cố Uyên cho là, quan hệ lạnh lùng này có thể kết thúc, anh ta sẽ cao hứng, dù sao không cần mỗi ngày đến bệnh viện gặp cô.
có thể đi gặp người phụ nữ anh ta yêu thương
Nhưng Cố Uyên không nghĩ tới.
Bà cụ Tô vậy mà phái người đến tận biệt thự để chăm cô, Dì Lý là người theo bà cụ Tô, là người nhìn Tô Ngọc Kỳ từ nhỏ đến lớn, cho nên Tô Ngọc Kỳ đối Dì Lý rất tôn kính.
Mà ý bà cụ Tô cũng đã rất rõ ràng.
Để Dì Lý đến giám thị Tô Ngọc Kỳ.
Tô Ngọc Kỳ không thể không trở về vào mỗi tối
Tối hôm đó.
Dì Lý kéo lại tay Cố Uyên, "mợ ba, thuốc kia tôi đưa mợ, mợ có uống không?"
Thuốc kia, Cố Uyên đều đặt trong phòng chứa đồ, chạm cũng chưa chạm qua, nhưng là Dì Lý hỏi, Cố Uyên đành phải gật đầu, "uống rồi."
"Uống là tốt rồi, chờ thân thể của mợ hồi phục, điều dưỡng cho tốt, sinh cho cậu chủ một cậu chủ nhỏ hoặc cô chủ nhỏ, lòng của cậu chủ sẽ quay về thôi.
Cố Uyên chỉ là hàm hồ gật đầu.
Dì Lý bưng một chén sữa bò cho cô, Cố Uyên uống liền mấy ngụm rồi về phòng, cô không thích mùi tanh của sữa bò.
Tối nay, Tô Ngọc Kỳ không đến.
Cố Uyên vào phòng tắm, tránh miệng vết thương má tắm sơ một vòng.
Cô nhìn mình trong gương rồi chầm chậm xoay người lại, một vết sẹo dài trên vai, khoảng sáu bảy centimet, cô đưa tay chạm vào
Đã không đau nữa
Nhưng vẫn có cảm giác nhoi nhói
Chạm tay là vết sẹo lồi lên, Cố Uyên mặc vào áo ngủ rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tô Ngọc Kỳ vừa vặn đẩy cửa đi vào, anh không nói câu nào mà chỉ nhìn cô một cái, đáy mắt mang theo lạnh lùng
Cố Uyên lên giường nằm, tắt đèn.
Cô chầm chậm thở một hơi, bắt đầu thích ứng thế giới tối đen, trong phòng tắm vang lên tiếng nước, qua mười mấy phút mới dừng lại, sau đó cửa phòng tắm được đẩy ra.
Trong không khí tràn đầy mùi sữa tắm của đàn ông, sau đấy cạnh giường cô trầm xuống, cả người Cố Uyên căng thẳng.
Anh không nói gì
Cố Uyên cũng không lên tiếng
Đến trời tối là thế
Sự trầm mặc đáng sợ mà cô đơn
Cố Uyên biết anh luôn ghét mình, nhưng cùng trước đây khác biệt, hiện anh ghét tới nỗi một câu cũng không muốn nói, thậm chí còn không thèm nói lời khinh miệt cô, không thèm nhìn cô một cái.
Hoàn toàn coi cô như không khí
Hàng nước mắt lăn trên khóe mi cô, cô co người lại, cánh môi tái nhợt bị cắn chặt.
Cứ thế tiếp diễn một tuần, trong một tuần này, tối nào tan làm anh cũng về, cuối tuần cũng thế, có điều, Tô Ngọc Kỳ chưa từng nói câu nào với cô, hoàn toàn coi cô như không khí, như một người xa lạ
Chiều thứ bảy
Cố Uyên đi một chuyến đến bệnh viện để rút chỉ, bác sĩ điều trị cho cô không có mặt, một nam bác sĩ trẻ đến giúp cô, tiếc hận nói: “làn da đẹp như vậy, sợ là sẽ để lại sẹo.”
Cố Uyên thấy không sao cả
Cười khẽ một chốc: “không sao.”
Sẹo thì sẹo, coi như có một kỷ niệm để nhớ về sau khi cô đi.
Chỉ cần nhìn vết sẹo này cô liền nhớ được, thì ra cô đã có một cuộc tình đầy hoang đường cùng với một người đàn ông.
thì ra, không phải mơ
Cô đã từng cách anh gần vậy
Nam bác sĩ hơi ngoài ý muốn, đánh giá Cố Uyên, nở một nụ cười: “đây là lần đầu tôi gặp được một cô gái thú vị như cô đấy, bị sẹo cũng thấy không sao, vết sẹo như thế trên vai, sau này không thể mặc váy hở vai được nữa.”
Cố Uyên chỉ bình tĩnh nói: “thường ngày tôi cũng không thích mặc váy, không ảnh hưởng.”
Sau khi rút chỉ, Cố Uyên rời khỏi bệnh viện
Trong phòng khám
Vị bác sĩ lấy điện thoại ra vào nhóm chat, trong nhóm chat Đường Cảnh Ngọc nói thấy nhàm chán quá, rồi gửi một hàng biểu tượng ba chấm lên nhóm, tag tên tất cả mọi người có trong nhóm
Sau đó, nhóm chat thông báo
Tô Ngọc Kỳ đã rời khỏi nhóm
Tiếp đó, Đường Cảnh Ngọc lại gửi thêm một đống dấu chấm than: “sao anh ba lại rời nhóm rồi!”
Không ai trong nhóm chat trả lời anh ta cả.
Đường Cảnh Ngọc nói tiếp: “nhất định anh ấy cảm thấy không nói thắng được với tôi mới rời nhóm để bảo vệ sự tự tôn của bản thân!”
Tiếp đó
Bạn của bạn Mạc Kiên Trung đã rời nhóm.
Bạn của bạn Lục Diễm đã rời nhóm
Nhóm chat năm người đột nhiên chỉ còn lại hai người
Đường Cảnh Ngọc đấm ngực dậm chân: “Sao lại rời khỏi hết vậy, nhất định là do ghen ghen tài hoa của tớ.”
Anh ta nhìn lại người duy nhất còn chưa rời khỏi nhóm chat, xoắn tay áo nói: “Anh Cẩm Diễn, anh không hổ là bạn tốt của tôi, giữa chúng ta mới đúng là tình bạn chân chính!”
Vị bác sĩ vốn cũng muốn rời khỏi nhóm chat...
Chỉ là động tác hơi chậm một bước
Đường Cảnh Ngọc líu ríu nói trong nhóm
Anh ta mắng vài người kia không phải là anh em trong lòng, rời nhóm cũng không cùng anh nói tiếng nào, đành trả lời một câu: “Hôm nay tớ gặp được một bệnh nhân nữ rất thú vị.”
Đường Cảnh Ngọc thấy người ta trả lời anh ta, lập tức như ăn thuốc kích thích: “tướng mạo ra sao, đẹp hay không đẹp.”
Vị bác sĩ suy nghĩ: “Rất đẹp.”
“con mẹ nó! Anh Cẩm Diễn diễm phúc không vừa nha.”