Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 475: Ngu ngốc




“Mở mắt ra cho tôi!”

Trên da đầu truyền tới một sự đau đớn, Mộc Như Phương mở hai mắt nhìn bộ dạng tức giận của Đào Gia Thiên, vừa nãy không phải anh ấy còn nhiệt tình với Bối Na sao? Người đàn ông này càng ngày càng vui buồn thất thường mà….

Anh muốn làm gì thì làm, còn để cô phải chịu đựng hết mọi sự điên của anh nữa chứ, Mộc Như Phương cô không gánh nổi đâu.

Cô có yêu anh không?

Có lẽ….là đã từng, trái tim này của cô đã từng yêu Đào Gia Thiên.

Vừa hận vừa yêu.

Nhưng Mộc Như Phương của bây giờ, cô như một người già sắp chết, cô chỉ muốn ra đi thôi, chỉ muốn thoát khỏi cái thế giới đã sụp đổ trước mắt này mà thôi.

“Nhìn tôi, nhìn tôi ở trên cô như thế nào, Mộc Như Phương, cô lấy tư cách gì để đi, lấy tư cách gì để đi rồi còn vác mặt quay về? Có phải cô nghĩ tôi sẽ không túm được cô?” Anh nhìn bộ dạng cứng ngắt của cô mà đáy mắt anh lóe lên một sự trào phúng: “Cô tưởng tôi sẽ không tìm được đứa nghịch chủng kia sao? Cô nghĩ cô giấu nó ở thành phố Z là tôi sẽ không tìm được sao? Người đàn ông phía sau cô rốt cuộc là ai?”

Đôi đồng tử của Mộc Như Phương run lên.

Sao anh ấy lại biết Nặc Nặc ở thành phố Z được.

Cô không nói được lời nào cả, anh nhìn thấy vẻ kinh hoảng thất vọng trên gương mặt cô, khóe môi anh bất giác cong lên, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô: “Nếu như đã không chịu nói vậy thì cô chịu làm người câm suốt đời này đi, tôi sớm muộn cũng sẽ điều tra ra tên đàn ông đó là ai thôi, à, còn đứa nghịch chủng kia nữa.”

Mộc Như Phương ôm lấy cánh tay anh, nhưng anh lại hung hăng hất ra.

Đó là con gái của anh mà!

Đào Gia Thiên, Nặc Nặc là con gái của anh, anh không được làm tổn thương nó!

Cô biết rõ thế lực của Đào Gia Thiên lớn đến nhường nào, nhưng cô thật sự không ngờ, anh ấy lại điều tra ra tung tích của Nặc Nặc ở thành phố Z nhanh như vậy, không phải cô không tin Tề Tam, nhưng Tề Tam đơn phương độc mã, nhà họ Tề lại đang nội loạn, căn bản không chống lại được nhà họ Đào.

Nhìn thấy nước mắt của cô.

Đào Gia Thiên buông cô ra sau đó đột nhiên lật người cô lại, bàn tay to lớn tàn nhẫn xé toạc quần áo của cô, anh đưa mắt nhìn bông hoa hồng phong tình vạn chủng phía sau lưng cô, đáy mắt anh dần dần đỏ lên như máu, ngón tay thon dài vuốt ve làn da mịn màng đó, đóa hoa hồng đúng là rất đẹp.

…..

Mộc Như Phương từ phòng sách bước ra, tuy cô đã chỉnh sửa quần áo, nhưng vẫn còn rất lộn xộn, đặc biệt là khóe môi đỏ mọng sưng tấy của cô, cô vốn đã rất đẹp, nhan sắc kiều diễm cộng với sắc khí ngút trời, cho dù mấy cô người làm là nữ đi chăng nữa cũng phải ngắm nhìn cô không rời.

Bối Na tức giận hung hăng giẫm chân.

Cho dù mấy ngày hôm nay cô ta có lần lần lượt ra vào phòng sách của Đào Gia Thiên đi chăng nữa, lúc cô ra ngoài luôn cố ý làm nhăn quần áo, làm rối tóc tai, nhưng thật ra, Đào Gia Thiên căn bản không hề động tới cô, cho dù cô ta có chủ động câu dẫn, anh cũng không thèm đếm xỉa.

Nhưng nhìn con ả Mộc Như Phương mà xem, cô ta hận tới nỗi muốn bay tới cào nát khuôn mặt mỹ lệ của cô ra.

Một con người làm câm dựa vào gì mà được cậu chủ sủng ái chứ.

Còn quản gia Ngô cũng khẽ híp mắt lại.

Cho dù người phụ nữ này bị câm đi chăng nữa, nhưng bà biết, cô ấy nhất định không đơn giản.

Đào Gia Thiên rất hiếm khi có nhân tình, anh không có sở thích ăn chơi này, phụ nữ thích anh nhiều không xuể, nhưng anh không hề quan tâm tới điều đó.

Nhưng cho dù có là như vậy, thì vẫn có vô số phụ nữ nguyện ý làm thiêu thân bay vào lửa.

Đây là lần đầu tiên mà quản gia Ngô nhìn thấy cậu Đào đối xử với một cô gái đặc biệt như vậy.

Thái độ của bà đối với Mộc Như Phương cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều.

Mộc Như Phương vừa bước xuống lầu thì một ly nước liền bay đến, quản gia Ngô nhíu mày: “Bối Na.”

Bối Na đặt ly nước trong tay xuống: “Ngại quá, tay tôi run.”

Mộc Như Phương bình tĩnh quệt vệt nước trên mặt, cô ấy tuy không trang điểm, nhưng làn da vẫn trắng nõn như ngọc, khiến cho Bối Na càng ngày càng đố kị.

Quản gia Ngô nhìn Bối Na: “Bối Na, làm tốt công việc của mình là được rồi, đừng có…tự mình chuốc phiền phức nữa.”

Bối Na gióng mồm nói to: “Quản gia Ngô, bà đúng là một con chó ngoan mà.”

Quản gia Ngô không chấp, cũng không có tức giận.

Bà không rảnh chấp một con nhỏ ngu ngốc như thế này.

……