Thiệu Vy Vy mở mắt.
Ngồi dậy.
Đầu óc cô mơ mơ màng màng không tỉnh táo, phát hiện mình đang ở một nơi rất lạ, ngay lập tức đứng bật dậy muốn chạy ra ngoài, mở cửa ra, thấy phía ngoài có hai người bảo vệ đang đứng canh giữ.
Thiệu Vy Vy mở to đôi mắt.
“Mấy người là…”
Đột nhiên cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đó là Từ Chi Ngôn trợ lí của Mạc Tây Quyết: “Bà chủ, ông chủ dặn là để bà ở đây nghỉ ngơi, mai sẽ đưa bà trở về.”
“Đừng, đừng.” Thiệu Vy Vy trèo lên được cây đại thụ Đào gia này không phải là dễ, sao có thể dễ dàng rời đi như thế được, hơn nữa Mạc gia sắp cũng phá sản rồi, cổ phiếu hạ điên cuồng, lúc trước cô gả cho Mạc Tây Quyết, cũng là vì phía bên Đào gia thấy đã hết hi vọng, trong tim của Đào Gia Thiên đã bị Mộc Như Phươngchiếm giữ, mà luc ấy Mạc gia lại đang cường thịnh.
Mạc Tây Quyết theo đuổi cô.
Thiệu Vy Vy muốn có cuộc sống giàu sang, quyền thế, muốn làm quý phu nhân, nên đã chấp nhận.
“Mạc Tây Quyết,chúng ta li hôn.”
Cô hướng ra cửa hét to.
La khóc như người đàn bà điên dại.
Hai phút sau.
Người đàn ông mặc một bộ trang phục tinh tế màu xám cao cấp, gương mặt lịch sự tuấn tú, thanh cao kiêu ngạo từ trên lầu bước xuống.
“Vy Vy, cô muốn li hôn?” người đàn ông trầm thấp cất tiếng.
Khóe môi rõ ràng nụ cười rất nhẹ, nhưng lúc này lại trông kì quái đến đáng sợ.
Thiệu Vy Vy lui về phía sau một bước: “Tôi muốn li hôn.”
Bây giờ Mạc gia sắp phá sản rồi, cô đương nhiên không thể tiếp tục sống Mạc Tây Quyết nữa, hiện giờ cô chỉ nghĩ đến địa vị thiếu phu nhân của nhà họ Đào mà thôi.
“Vy Vy, lúc tôi với em kết hôn đã nói gì?” Nụ cười của Mạc Tây Quyết nhã nhặn, liếc mắt với Từ Chi Ngôn, cậu ta đưa tới một xấp tài liệu, đưa cho Thiệu Vy Vy, co ta nhận lấy, nhìn vào tờ giấy A4, cô trợn mắt, gần như không thể tin được.
Đây toàn là chứng cứ bao nhiêu năm nay cô ngoại tình bên mỹ…
Hình ảnh điên cuồn trong quán rượu được in ra từ thiết bị ghi hình kĩ thuật số.
“Là anh…” Thiệu Vy Vy thét lên:“Thì ra anh đã biết tất cả, lần trước gửi vào hộp thư của tôi đều là anh hết! Mạc Tây Quyết!"
Trở mặt từ bây giờ, Thiệu Vy Vy không cần che đậy nữa: "Cưới nhau ba năm, anh không có chút khả năng tình dục nào, bây giờ sự nghiệp gia tộc lại sắp phá sản, anh còn muốn tôi tiếp tục theo anh nữa sao, không thể nào!”
Đào Gia Thiên hai ngày sau xuất viện.
Mộc Như Phươnglại trở về biệt thự tư nhân ngoài vùng ngoại ô.
Đào Gia Thiên không đến, thời gian tĩnh lặng như nước, nhưng mỗi ngày lúc chiều tối ra ngoài, không còn là Diên Phong đi cùng cô nữa, mà là hai người bảo vệ khác, hơn nữa lúc cô mua thức ăn lại đứng cách chỗ cô khoảng năm mét.
Hình như cô bị giám sát càng chặt chẽ hơn.
Cho đến một ngày, buổi chiều cô đi thăm Nặc Nặc, lúc về đi siêu thị mua thức ăn, đột nhiên có một người đụng vào cô, Mộ Như Phương lúc đó không hề để ý.
Đối phương nói một câu: "Xin lỗi.” rồi thừa cơ nhét vào tay cô một món đồ…
Đó là một mảnh giấy.
Mộc Như Phươngnắm chặt mảnh giấy, lồng ngực đập mạnh, cô đè nén cảm xúc, mua thức ăn xong, nói với bảo vệ: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Hai người bảo vệ không hề nghi ngờ, đồng ý.
Mộc Như Phươngtrong nhà vệ sinh, mở giấy ra xem.
“Tìm cách liên lạc tôi.
Tiếp đó là số điện thoại 187************"
Mộc Như Phươngghi nhớ số điện thoại, sau đó bỏ mảnh giấy vào bồn cầu dội nước cuốn đi.
Nhưng trong vòng một tuần sau đó, cô không có cách nào liên lạc được số điện thoại đó, hai người bảo vệ hình như nhận được lệnh của Đào Gia Thiên, theo dõi cô cực kì ngiêm ngặt.
Trong ngôi biệt thự này, cô không hề có được phương thức liên hệ cá nhân.
Cô đang đợi một thời cơ.
Mãi cho đến giữa tuần tháng tư.
Đào Gia Thiên đi ra nước ngoài, nghe nói là vì chuyện của Thiệu Vy Vy, đó là cô nghe được khi mấy bảo vệ nói chuyện với nhau, cô cũng chỉ cười cười.
Chiều đi siêu thị một lúc, hai người bảo vệ theo sát, tuy là bị giám sát, mua bất kể thứ gì đều được cà thẻ, còn được miễn phí xách đồ giúp, Mộc Như Phươngnghĩ đến sinh nhật Nặc Nặc sắp đến, muốn mua cho Nặc Nặc bộ quần áo, nên đi lên tầng hai khu phục trang trẻ em.
Đi dạo một vòng, lựa được vài bộ thích hợp.
Thật không ngờ, tình cờ lại gặp Đàm Y Y.
“Mộc Như Phương…”
Đàm Y Y cắn chặt răng bước tới vài bước: “Gặp tôi cô trốn gì mà trốn.”
Mộc Như Phương: “Lúc nãy nhìn không thấy cô, cô Y Y vừa đi tới tôi mới thấy.”
“Hừ!”
Đi bên cạnh Đàm Y Y, còn một người chị em.
"Y Y, đây là ai vậy?”
Nhìn thấy Mộc Như Phươngăn mặc đơn giản mộc mạc, người chị em đó rất hiếu kì người như vậy sao lại quen biết Y Y.
Đàm Y Y nói: “Na Na, cô đi dạo trước đi, tôi gặp người quen một lát.”
Người quen đó ý chỉ Mộc Như Phương.
Na Na có vẻ không hài lòng, rất tò mò Đàm Y Y với người đàn bà ăn mặc đơn giản đeo khẩu trang đang đứng trước mặt rốt cuộc quan hệ thế nào.
Không hài lòng bỏ đi.
Đàm Y Y dường như là có chuyện nói với Mộc Như Phương, nhìn thấy hai người bảo vệ theo phía sau Mộc Như Phương: “Hai người kia, tránh ra cho tôi!”
Mộc Như Phươngchớp chớp đôi mắt, có thể, thời cơ cô đợi đã đến.