Trận sốt cao lần này của Mộc Như Phương.
Đến một cách bất ngờ.
Lúc mở mắt ra, cô vô thức ngồi dậy rồi phát hiện ra ống kim truyền dịch cắm trên mu bàn tay mình, vì động tác của cô mà đầu kim bị xê dịch một chút, cô phát hiện nơi đây là...
Phòng bệnh của Đào Gia Thiên.
Trời sáng trưng.
Ấy vậy mà đã sáng rồi.
Tối hôm qua cô...
Mộc Như Phương áp tay lên trán, hình như tối qua cô đã làm xong cơm tối, lúc chuẩn bị gọi Đào Gia Thiên thì đầu óc choáng váng.
Cô ngơ ngẩn nhìn cây kim trên mu bàn tay mình.
Phòng VIP cao cấp trong bệnh viện tư nhân như thế này rất tốt, rộng rãi giống như một căn phòng trong nhà mình vậy.
Cô xuống giường.
"Anh Đào..."
Phòng bệnh chỉ có mình cô.
Diên Phong đẩy cửa bước vào: "Cô Mộc, cô tỉnh rồi hả?"
"Bác sĩ Từ đi khám cho anh Đào rồi, đợi lát nữa anh ấy về ngay."
Mộc Như Phương nhìn giường bệnh, không tính là lớn, quá lắm thì một người nằm thấy thoải mái thôi, tối qua cô ngủ ở đây?
Vậy Đào Gia Thiên ngủ ở đâu?
Đây là phòng bệnh của anh ấy kia mà.
"Tối qua tôi..." Mộc Như Phương nhẹ giọng cất tiếng nói.
Diên Phong trả lời: "Tối qua cô Mộc bị sốt rồi ngất đi, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
"Đã đỡ nhiều rồi."
Cơ bản Mộc Như Phương đã không có việc gì rồi, chỉ thấy hơi chóng mặt nhưng hết sốt rồi.
Cô đi vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân mình trong tấm kính, trông có vẻ bệnh tật, bờ môi nhợt nhạt, làn da trắng bất thường, nửa gò má kia vẫn còn thấy rõ năm ngón tay, mặc dù đã bớt sưng rồi nhưng vừa nhìn đã thấy ngay.
Cái tát này của Tống Như Thấm, dùng hết sức bình sinh.
Đầu lưỡi đung đến khóe môi, thấy hơi đau.
Có tiếng động vang lên trong phòng bệnh.
Ắt hẳn là Đào Gia Thiên về rồi, Mộc Như Phương tắt vòi nước rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông ấy thay bộ đồ khác, kêu Diên Phong đi làm thủ tục xuất viện, Mộc Như Phương nhìn thấy anh cầm cà vạt trong tay bèn cất bước đi đến.
"Để tôi làm cho, anh Đào."
Giọng anh rất đỗi trầm thấp: "Tỉnh rồi?"
Mộc Như Phương: "Ừm, không sao nữa."
"Tôi không hỏi cô có việc gì không." Đào Gia Thiên mím môi, vươn tay cài nút áo sơ mi, Mộc Như Phương nhìn cái áo đen đang mở phanh ra của anh, lớp băng bó trên bụng đã được tháo xuống rồi, để lộ ra vết sẹo ứ máu, nhưng đã kết vảy rồi ngẩn người ra.
Chỉ nghe người đàn ông đó nói: "Tôi không quan tâm đến chuyện của cô, nếu đánh cô cô không đánh lại thì sau này có ngất cũng cút ra xa một chút mà ngất."
Sắc mặt cô trở nên trắng bệch: "Tôi biết rồi."
Cô biết là anh ta sẽ không để ý đến mình đâu.
Bởi vậy, cô vốn không nói cho Đào Gia Thiên biết chuyện Thiệu Vy Vy tạt nước lạnh vào người mình, cũng không kêu Diên Phong nói cho anh, bởi vì có nói cũng chỉ để tự chuốc lấy nhục mà thôi.
Cô với Thiệu Vy Vy.
Chắc chắn anh ta sẽ hoàn toàn tin tưởng Thiệu Vy Vy.
Dù cho cô có nói bao nhiêu đi chăng nữa.
"Tốt, tốt lắm." Anh híp mắt, cô thật sự đồng ý đấy à, dường như có cảm giác tức giận lắm vậy, anh nhìn vào bóng tối trước mắt, còn nước mùi hoa lan nhàn nhạt quanh mũi.
Cắn răng: "Sau này không được phép xịt nước hoa nữa, hôi chết được."
Mộc Như Phương kiễng gót chân, lúc đang vòng tay quanh cổ thắt cà vạt cho anh thì nghe phải câu nói này.
Ngón tay cô run lên.
"Dạ, tôi biết rồi."
Cô vốn không dùng nước hoa gì cả, chỉ là bình thường biệt thự hay đốt ít huân hương làm không khí tươi mát mà thôi.
Lần sau cô kêu người làm câm đổi vậy.
Chợt nhìn thoáng qua tay anh, trông thấy lớp băng bó.
Sao lại thế?
Sao tay anh bị thương.
Không phải tối qua còn bình thường lắm ư?