Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 298




Ngày thứ hai.

Khi Cố Nhã Thiển mở mắt ra thấy mình đang nằm trong lòng người đàn ông này. Cô nhìn dáng vẻ Tô Ngọc Kỳ say ngủ, đã không còn là vẻ lạnh lùng, cứng ngắc ngày thường nữa, ánh nắng buổi sớm nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của anh, mang theo vẻ ôn nhu, dịu dàng.

Cố Nhã Thiển tỉ mỉ suy nghĩ.

Thì ra, mình thật sự đã gả cho anh rồi.

Cô đỏ mặt nhớ lại buổi hôn lễ ngày hôm qua, thật sự không phải một giấc mơ, đây là chồng cô, người yêu thương cô những tháng ngày sau này.

Cảm giác này...

Rất ấm áp.

Cô nằm trong lòng anh một lát, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của anh, Cố Nhã Thiển biết hôm qua anh uống nhiều rượu như vậy, hơn nữa lại cả đêm không ngủ nên có lẽ cũng mệt rồi.

Nhẹ nhàng đứng dậy, phát hiện tay người đàn ông đang đặt ngang eo cô.

Cố Nhã Thiển khẽ gỡ từng ngón tay anh ra rồi xuống giường, đắp chăn cẩn thận lại cho anh sau đó đi về phía tủ lấy quần áo mình ra, quan sát thấy động tác trở mình của người đàn ông dường như muốn tỉnh.

Cô ôm con gấu bông hoa oải hương cỡ cực lớn nhẹ nhàng đi về phía anh.

...

Tám giờ sáng.

Tô Ngọc Kỳ mở mắt, đưa tay day day huyệt Thái Dương sau đó ngồi sậy, thấy mình đang ôm một con gấu bông hoa oải hương cỡ lớn, hai mắt vừa to vừa tròn của nó đang mở ra nhìn mình, mà tay anh có lẽ là đang đặt lên ‘eo’ của nó.

Nhất thời anh cảm thấy có hơi buồn cười.

Dường như lúc sáng sớm anh mơ màng tỉnh lại, cảm thấy... hình như bà xã mình mập lên rồi...

Nếu không sao một tay anh lại không ôm trọn được ‘vòng eo’ cô.

Thì ra là một con gấu bông.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Ngọc Kỳ mới đi xuống lầu.

Càng đi về phía nhà bếp, trong không khí càng vương vấn rõ mùi hương thức ăn. Đi vào trong thì thấy bóng lưng của người con gái, bóng dáng tinh tế đeo chiếc tạp dề màu hồng ấy đang nấu ăn.

Cô múc một thìa canh, đưa lên miệng nếm thử, dường như cảm thấy mùi vị chưa ổn nên cho thêm chút muối vào nồi canh, nếm lại lần nữa cảm thấy đã vừa miệng mới vừa ý đậy nắp vung lại, tiện tay vặn nhỏ lửa bếp.

Trong đầu người đàn ông mang máng nhớ lại.

Dường như, vào buổi sáng sớm của rất nhiều năm về trước.

Cô đứng trong bếp nhà họ Tô, vẻ mặt ôn nhu mà ngượng ngùng nói anh là một người tốt. Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy có người dùng từ ‘người tốt’ để hình dung về mình.

Khi ấy Tô Ngọc Kỳ cảm thấy thật buồn cười.

Từ ‘người tốt’ này thế mà lại dùng để hình dung mình, khi ấy anh rất ghét cô, hiểu lầm cô như vậy thậm chí còn không thèm nghe cô giải thích.

Chỉ vì năm đó anh tiện tay đưa cho cô một tỷ nên cho dù trong lòng anh hay trong tình cảm anh đã hiểu lầm cô một năm, dày vò cô một năm nhưng cô vẫn luôn dùng thái độ tốt đẹp đối mặt với thế giới này.

Nắng sớm vừa lên.

Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng người con gái thật sâu.

...

Cố Nhã Thiển nấu xong hai phần mỳ trứng gà vàng ươm, gắp ra đặt vào trong chiếc đĩa sứ trắng tinh xảo, đột nhiên một vòng tay ôm lấy eo cô.

Cô cười: “Anh dậy rồi à!”

“Ừ.” Tô Ngọc Kỳ ôm cô từ phía sau: “Anh dậy rồi. Anh có mơ một giấc mơ, mơ thấy em mập lên, mập đến mức một tay anh không thể ôm trọn được nữa, còn mơ thấy em đang hôn anh, tỉnh lại thì phát hiện anh đang ôm một con gấu bông. Hừm, bà Tô, là em làm đúng không?!”

Cố Nhã Thiển mỉm cười: “Ừm, có phải rất đáng yêu không?”

Cô mím môi cười, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ người đàn ông luôn lạnh lùng khi tỉnh dậy phát hiện mình đang ôm một con gấu bông đồ chơi, thật buồn cười biết bao.

“Không đáng yêu bằng bà xã anh.”

“Ngài Tô, ăn sáng thôi.” Cố Nhã Thiển bưng chiếc đĩa lên: “Anh buông em ra trước đi, chúng ta ăn sáng xong...”

Cố Nhã Thiển còn chưa nói xong, bàn tay đang ôm eo cô của người đàn ông lại xiết chặt hơn nữa.

Da thịt phần eo cảm nhận được cơ bắp cánh tay người đàn ông xiết chặt, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông nói: “Bà Tô, tối qua không phải anh đã nói rồi sao? Phải đợi anh về mới được cởi đồ cưới ra.”

“Ai bảo anh không về.”

Cố Nhã Thiển xoay người đứng đối diện anh rồi đẩy lồng ngực vững chắc của anh: “Mau ăn đi, em hầm canh gà còn có... Ưm...”

Một nụ hôn nóng bỏng mà mãnh liệt ấn xuống.

Cố Nhã Thiển không từ chối, giữ chặt cái đĩa trong tay, trong lúc thở dốc mơ hồ nói: “Trứng rán...”

Một tay người đàn ông đặt trên eo cô, tay còn lại đỡ sau gáy cô, hơi nghiêng người rồi lấy cái đĩa sứ trắng trong tay cô ra đặt bừa xuống chỗ nào đó, tay ôm eo cô hơi dùng lực một chút để cho mông cô đặt lên trên bệ nấu ăn.

Hai người hôn nhau nhiệt tình triền miên.

Tiếng chuông cửa ‘Kính coong’ vang lên.

Cố Nhã Thiển có vẻ đã sắp chìm đắm trong nụ hôn của anh, cô đẩy anh ra: “Có người nhấn chuông cửa kìa, mau đi mở cửa đi.”

Cô đỏ mặt thở dốc rồi sửa sang lại quần áo.

Tô Ngọc Kỳ trầm mặt, lần nữa cúi đầu ngấu nghiến hôn cô một lát, lúc này mới ra khỏi phòng bếp.

Người gõ cửa là chị Từ.

Chị Từ xách theo bình giữ nhiệt: “Cậu chủ, bà cụ Tô bảo tôi mang bữa sáng tới, sợ cậu và mở chủ dậy muộn không có gì ăn.”

Cố Nhã Thiển cũng đi tới cửa, nghe thấy cụm ‘dậy muộn’ của chị Từ, hiểu ra hàm ý trong câu nói đó mặt cô hơi đỏ lên.

Tối qua bọn họ đã mệt lắm rồi, làm gì còn sức mà làm chuyện đó nữa, nằm lên giường là ngủ luôn có được không hả?!

Tô Ngọc Kỳ nhận lấy bình giữ nhiệt: “Lát nữa tôi và Nhã Thiển sẽ về nhà.”

Đóng cửa lại.

Cố Nhã Thiển nói: “Mau ăn sáng thôi, nếu không sẽ nguội hết thức ăn mất.” Lát nữa còn phải về nhà ông bà nội, còn phải đến khách sạn một chuyến tiễn ông bà ngoại cô nữa.

Tô Ngọc Kỳ gật đầu, Cố Nhã Thiển nhận lấy bình giữ nhiệt trong tay anh. Bên trong là sủi cảo chị Từ đã hấp cách thủy, vì cô dị ứng tôm nên chị ấy đã làm nhân cá, còn có sữa đậu nành và hai món ăn thanh đạm nhẹ nhàng.

Mười phút sau.

Hai đứa bé cũng đã dậy.

...

Nhà họ Tô.

Cố Nhã Thiển vừa dẫn hai đứa bé vào, chị Từ đã hô: “Cậu ba và mợ ba đến rồi.”

Trong phòng khách, Cố Y và Tô Vân Thâm cũng ở đó.

Chị Từ nói, ngài Cố cũng ở đây đang chơi cờ cùng ông cụ Tô.

Ngài Cố trong miệng chị Tô có lẽ là Cố Giác.

Tô Ngọc Kỳ vỗ tay cô, Cố Nhã Thiển gật đầu cười rồi đi đến bên ghế sô-pha trò chuyện với bà cụ Tô.

Cố Giác hơi nâng mí mắt lên: “Ông Tô sao phải nhường vãn bối thế chứ.”

Ông cụ Tô khẽ nhíu mày sau đó đặt quân đen xuống: “Trăm chỗ kín cũng có một chỗ hở.” Ông cười: “Thua là thua, không có sự nhường gì khác.”

Dù sao cũng là người già, tinh lực không bằng những người trẻ tuổi.

Cố Giác uống một ngụm trà, thấy Tô Ngọc Kỳ đến: “Tổng giám đốc Tô, có muốn làm một ván không?”

Tô Ngọc Kỳ đi tới: “Được thôi.”

...

“Mợ chủ, đây là bánh đào giòn và bánh đậu xanh, mợ thử đi.” Chị Từ bê hai chiếc đĩa lên.

Cố Nhã Thiển thử một miếng.

Chị Từ đưa một miếng cho Cố Tinh Tinh, cô bé ăn một miếng: “Dì Từ à, ngon quá.”

“Nếu ngon thì cô chủ nhỏ ăn nhiều một chút, khi nào về thì mang về nhé.”

“Vâng!” Cố Tinh Tinh lại lấy một miếng đưa cho Cố Dạ Lê: “Em cũng ăn đi, đồ ăn dì Từ làm ngon lắm.”

Cố Dạ Lê: “...”

Dường như cậu bé đang bị bối rối, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đang cầm miếng bánh của Tinh Tinh, do dự một hồi rồi lại nhẫn nại một chút, thấy Tinh Tinh có vẻ như hơi mất mát thì cậu mới nhận lấy: “Ồ.”