Hôm nay là ngày vui nên bà cụ Tô mới cho ông cụ uống một chén rượu, nếu như là trước kia thì tuyệt đối không được.
Cố Nhã Thiển thay bộ lễ phục mời rượu, bộ lễ phục dáng dài màu đỏ sẫm tôn lên làn da trắng nõn nà, chuyên viên trang điểm giúp cô trang điểm lần nữa.
Hai người lần lượt tới từng bàn chúc rượu.
Tửu lượng Cố Nhã Thiển bình thường nhưng uống một chút thì vẫn được. Mỗi lần chỉ nhấp môi một chút, đi một vòng cả người cũng đã hơi choáng váng.
Sau khi chúc rượu xong lại thay một bộ quần áo cưới bình thường kiểu Trung Quốc.
Cô mặc bộ quần áo cưới kiểu Trung Quốc ra ngoài, Tô Ngọc Kỳ đã bị mấy người anh em xung quanh chuốc không ít rượu, thấy cô đi tới Đường Cảnh Ngọc lập tức gọi: “Chị ba đến rồi.”
Cô nhìn ly rượu của người đàn ông vẫn còn một nửa, đưa tay níu lấy tay áo anh: “Đừng uống nữa.”
“Aiya, chị ba đau lòng kìa, không được rồi, anh ba, rót đầy vào.” Nói xong, Đường Cảnh Ngọc lập tức rót đầy ly rượu.
Một bàn mười người.
Đều là mấy người bạn bè của Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ, mấy người Đường Cảnh Ngọc, Tống Thanh Việt, Tiêu Thịnh, Trần Cẩm Diễn ngồi một bàn, còn Khả Di, Tiêu Tuyết, Sở Vận, Tô Vân Thư và Trần Thiệu ngồi bàn khác.
Cố Nhã Thiển nhìn ly rượu tràn đầy thì nhíu mày.
Nhưng cũng không nói không cho anh uống.
Dù sao bàn này cũng đều là anh em xương máu của anh.
Tô Ngọc Kỳ vỗ tay cô, ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu.
“Anh ba khá lắm!”
Cố Nhã Thiển nhìn Đường Cảnh Ngọc sau đó đi qua nâng bình rượu lên, rót cho Đường Cảnh Ngọc một ly đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.
“Cảnh Ngọc, hôm nay là hôn lễ của tôi và anh ba anh, mọi người đều là bạn bè, có thể đến chúc mừng thế này tôi rất vui.” Cố Nhã Thiển nói xong thì đưa ly rượu đến trước mặt Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc ngây người.
Sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mấy người ngồi xung quanh.
Tống Thanh Việt quay mặt đi, gắp một miếng cá đã được lọc xương cẩn thận vào bát Khả Di, nhẹ nhàng nói: “Ăn nhiều một chút.”
Trần Cẩm Diễn lập tức lấy điện thoại ra: “Alo, trong khoa có chuyện à, được được anh nói đi...”
Tiêu Thịnh một giây trước khi nhận được ánh mắt cầu cứu của Đường Cảnh Ngọc đã chuyển tầm nhìn sang người Sở Vận: “Cô Sở.”
Sở Vận: “Anh Tiêu.”
“Đến lúc cần giúp anh em không tiếc cả mạng sống thì mấy người lại như vậy đấy!” Đường Cảnh Ngọc kêu lên, anh nhìn Cố Nhã Thiển, chị dâu ba a chị dâu ba, quả nhiên là một người ‘độc ác’...
Không phải anh chỉ chuốc anh ba có một ly rượu thôi sao?!
Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của người con gái, một tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô nói thầm: “Sao vậy, nhanh như vậy mà đã xót chồng em rồi à?”
“Ai xót anh chứ, em sợ anh uống như vậy lát nữa lại say, tối nay còn có tiệc rượu nữa đấy.”
“Ồ?” Mắt người đàn ông hơi nheo lại, lông mày cũng lộ ra độ cong mềm mại, dịu dàng: “Vợ anh đã nghĩ đến chuyện tối nay sớm như vậy rồi à, bà Tô yên tâm đi, cho dù tối nay anh có say đến hồ đồ đi nữa cũng sẽ khiến em ‘hạnh phúc’.”
Cố Nhã Thiển mặc bộ đồ cưới màu đỏ, tóc được cuốn theo kiểu cổ trang, bởi vì quá nặng nên khi chuyên viên trang điểm đội mũ phượng cho cô, cô không đội mà chỉ cài hai cái trâm cài phượng khác nhau lên đầu.
Lúc này hai má trắng mịn như hoa đào của cô mang theo sự ngượng ngùng, tua rua trên trâm phượng rũ xuống cái cổ trắng tuyết, bộ đồ cưới đỏ này vô cùng tôn lên vẻ đẹp của cô. Yết hầu Tô Ngọc Kỳ chuyển động lên xuống, giọng nói khàn khàn, thấp giọng nói bên tai cô: “Vợ à, tối nay không cho phép em cởi bộ đồ này ra.”
“...Được.”
...
Ngoài hành lang.
Gió mùa này có hơi lạnh.
Thổi lên khuôn mặt tuấn dật của La Thần Dương, anh ta xoay người, dựa lưng vào cửa sổ châm một điếu thuốc, hút liền hai hơi sau đó lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp mời.
Trên đó có ảnh người con gái đang cười sáng lạn.
Anh ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đường nét Cố Nhã Thiển.
Có đôi khi, con người mỗi lúc một tham lam...
Anh ta nở nụ cười có chút tự giễu.
Anh ta thật sự đã quá tham lam...
Cách đó không xa, Lục Loan Loan nhìn anh ta nhưng không tập tức qua đó mà đứng lại nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh ta, cô biết, cô biết hết.
Rất nhiều người đều nói cô còn nhỏ, cô không hiểu gì.
Thực ra, cô biết hết.
Nhưng biết thì sao, cho dù sâu thẳm trong tim có người mình thích thì thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày từ từ quên đi thôi.
Sớm muộn cũng có ngày anh ta sẽ phát hiện ra điểm tốt đẹp của mình.
Cô đứng ở hành lang với anh ta một lúc, vẫn luôn nhìn La Thần Dương, nhìn người đàn ông hút liền ba điếu thuộc, trên mặt đất đã vương đầy tàn thuốc.
La Thần Dương ngẩng đầu lên.
Lục Loan Loan lập tức cúi đầu muốn trốn tránh, sợ anh phát hiện sẽ không vui.
Dù sao không ai thích bị nhìn trộm cả.
La Thần Dương vẫn luôn biết Lục Loan Loan ở đây, từ khi Lục Loan Loan đi theo anh ta đã phát hiện rồi, trên người cô gái này có mùi hương hoa lan nhàn nhạt, anh ta có thể ngửi được rõ ràng.
Hơn nữa, cô ấy còn không giỏi ẩn mình.
Lục Loan Loan giống như là bị giáo viên gọi đến tên, cúi thấp đầu: “Anh Thần Dương.”
La Thần Dương hút một hơi cuối cùng rồi nhả ra làn khói trắng, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ: “Chúng ta đính hôn đi, tuần sau.”
Lục Loan Loan trừng lớn hai mắt.
Có chút không dám tin.
Mãi sau mới nghe thấy giọng nói của mình, giọng điệu run rẩy: “Anh nói... nói gì cơ...”
Đính hôn?!
Vốn dĩ nhà họ Lục và nhà họ La đã có ý định liên hôn.
Nhưng vì cô còn nhỏ tuổi, vẫn còn đang học cấp ba.
Nên trưởng bối hai nhà mới chỉ nhắc đến thôi.
Nhưng vẫn luôn có ý định.