Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 29: Đi dạo phố cùng cô ấy




Bà Tô nhìn Cố Uyên, nhéo tay cô một cái, “Đứa trẻ ngoan, đều tại nó.”

Tô Ngọc Kỳ lên tiếng, “Là do con không tốt.”

Bà Tô trực tiếp mở miệng dặn dò, “Bây giờ không bận nữa phải không, không bận thì đưa Thanh Vũ đi dạo phố đi, bà thấy Thanh Vũ một mình đi dạo phố, mà trên tay cũng không mua được thứ gì. Bây giờ con không bận thì đi cùng con bé đi.”

Hả?

Đi ngay bây giờ sao?

Cố Uyên nhìn bà Tô, trên gương mặt bà Tô mang theo nét tươi cười hoá ái. Bà gật đầu, hiển nhiên là hi vọng hai người bọn họ đi riêng với nhau, “Thanh Vũ, khó có được lúc Ngọc Kỳ rảnh rỗi như bây giờ, hai đứa con ra ngoài đi dạo, mua vài thứ mà mình thích, rồi buổi tối cùng trở về ăn cơm.”

Cố Uyên còn muốn nói thêm gì đó.

Người đàn ông này sao có thể đi dạo phố cùng cô được.

“Bà nội, con muốn ở nhà với bà…”

Lời của cô vừa mới thốt ra.

Giọng nói của Tô Ngọc Kỳ đã vang lên, “Vâng, vừa lúc đã lâu con cũng không đưa Thanh Vũ đi dạo phố, hiện tại thừa dịp có thời gian, Thanh Vũ, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, người đàn ông nắm lấy tay cô.

Cố Uyên sửng sốt.

Lúc phản ứng lại, đã đi theo người đàn ông ra khỏi đại viện nhà họ Tô rồi.

Bàn tay ấm nóng của người đàn ông phủ lên tay, khiến Cố Uyên cảm nhận được một trận ấm áp.

Nhưng tay của anh, vào khoảnh khắc mới vừa ra khỏi đại viện nhà họ Tô, đã nhanh chóng rút ra.

Cố Uyên nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

Xe dừng trước mặt, cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt Tô Ngọc Kỳ như được điêu khắc dưới ánh sáng màu cam, gương mặt ấy, góc cạnh rõ ràng, nhưng lại mang theo nét lạnh lùng khắc cốt ghi tâm.

Giọng nói không kiên nhẫn vang lên, "Ngớ ra cái gì, còn không mau lên xe."

"Ồ."

...

Cố Uyên không ngờ, Tô Ngọc Kỳ lại thực sự đưa cô tới trung tâm thương mại.

Khu trang phục dành cho phụ nữ.

Người đàn ông đi thẳng tới khu nghỉ ngồi xuống, nhân viên bán hàng đi tới, trông thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh, thẹn thùng bưng một ly nước qua, “Thưa ngài, ngài có cần gì không?”

Nhân viên bán hàng cũng là người nhanh mắt.

Âu phục trên người vị này trị giá mấy trăm triệu, may bằng tay theo số đo cá nhân, lại thêm tướng mạo phi phàm, nhất định là nhân vật lớn trong giới thượng lưu thành phố Hải Châu.

Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn về phía Cố Uyên, “Tìm cho cô ấy vài bộ quần áo phù hợp.”

“Vâng.”

Nhân viên bán hàng đánh giá Cố Uyên. Cô mặc một một bộ quần áo đơn giản gọn gàng, phía dưới là quần jean, bên trên là áo trắng, thoạt nhìn sạch sẽ lại thoải mái. Bộ quần áo này ngược lại cũng chẳng phải của nhãn hiệu lớn gì, nhưng mặc lên người cô gái này, lại toát lên khí chất khác biệt, giống như tiên nữ không dính khói lửa nhân gian.

“Thưa cô, cô thích kiểu dáng như thế nào, cửa hàng của chúng tôi về rất nhiều mẫu mới, cô có thể thử xem.”

Cố Uyên ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi xem tạp chí ở khu nghỉ, trên người anh mang theo vẻ lạnh lùng người lạ chớ đến gần, Cố Uyên vốn tưởng rằng, anh sẽ quẳng cô ở trên đường.

Để cô tự đi mua quần áo, sau đó buổi tối cùng trở về ăn cơm.

Không ngờ…

Cố Uyên cũng không thiếu quần áo, cô thu hồi ánh mắt từ trên người người đàn ông, nhìn từng món quần áo trên giá, rồi nói với cô bán hàng, "Đơn giản một chút, thoải mái một chút là được.”

“Thưa cô, xin cô chờ một chút."

Thừa dịp nhân viên bán hàng đi lấy quần áo.

Cố Uyên thuận tay cầm lên một bộ đồ, nhìn thoáng qua nhãn hiệu phía trên, trông thấy giá cả. Bất cứ bộ quần áo nào ở đây, cũng đáng giá hơn một tháng tiền sinh hoạt phí cho cô và Tinh Tinh ở thành phố Lệ Châu.

Nhân viên bán hàng cầm mấy bộ quần áo tới, "Thưa cô, cô thử vài món này xem."

Cố Uyên đi vào phòng thử quần áo, thay một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, trang sức xanh biếc vắt chéo qua váy, màu sắc tươi mát xinh đẹp, sau khi Cố Uyên thay xong, từ trong phòng thử quần áo đi ra.

Nhân viên bán hàng hai mắt tỏa sáng, "Cô mặc bộ này đặc biệt tôn dáng, thật sự rất hợp với cô."

Cố Uyên nhìn trong gương, quả thực cũng tạm được, nhất là loại màu vàng nhạt này, càng làm tôn lên làn da trắng trẻo, bản thân màu da của cô cũng rất trắng, mà Cố Uyên trước đây rất ít khi thử loại màu sắc này, lúc nào cũng là các loại màu đơn giản như màu trắng, màu lam nhạt.

Tô Ngọc Kỳ buông tạp chí trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía cô gái đang mặc bộ váy liền áo màu vàng nhạt, trên bả vai tinh tế là hai sợi dây nịt màu xanh lục quấn quanh, vòng eo tinh tế, nhìn bóng dáng màu vàng nhạt này từ sau lưng, đã không còn vẻ kiều diễm như khi khoác lên người chiếc váy đỏ đêm hôm trước, nhưng lại rực rỡ như một chú bướm nhỏ.

Cố Uyên cúi thấp đầu.

Bên tai nghe thấy tiếng khen ngợi liến thoắng của nhân viên bán hàng, "Cô à, bộ quần áo này rất hợp với cô… Nó là sản phẩm do nhà thiết kế Su Lâm nổi tiếng của Milan thiết kế dựa trên chủ đề dạ tiệc thời trang giữa biển xanh sao trời đó.”

"Bộ quần áo cô ấy đang mặc có còn không? Tôi muốn mua."

Đột nhiên, một giọng nữ lanh lảnh mang theo ngạo mạn truyền tới, Cố Uyên ngẩng đầu, trông thấy một cô gái ăn mặc trẻ trung đi tới, chỉ về phía bộ quần áo trên người cô nói.

Nhân viên bán hàng có chút bối rối, nhưng hiển nhiên cũng nhận ra đối phương, bèn vội vàng cười nói, "Cô Mai, bộ quần áo này chỉ có một, cô đây đã lấy rồi, cửa hàng của chúng tôi còn có rất nhiều mẫu mới nữa, cô Mai xem bộ khác nhé."

"Tôi muốn bộ này!" Cô gái được gọi là cô Mai hừ một tiếng, đi tới bên cạnh Cố Uyên, nhìn quần áo trên người cô, "Nếu cô chưa trả tiền thì dựa vào cái gì nói là của cô chứ, gói bộ quần áo này lại cho tôi, mấy món này nữa, đều gói lại hết cho tôi."

Cô Mai nói, thuận tay chỉ thêm vài bộ đồ.

"Cái này..." Nhân viên bán hàng rất bối rối, cô Mai này là khách quen của cửa hàng bọn họ, ra tay hào phóng, bình thường tới nơi này cùng mấy vị tiểu thư quyền quý, quẹt thẻ một lần chính là mấy chục triệu.

Người này không thể đắc tội được...

Thế nhưng bộ quần áo này... Cô gái này mặc rất hợp, hơn nữa màu da của cô Mai tối hơn cô gái này một chút, mặc bộ váy liền áo màu vàng nhạt này cũng không đẹp.

Cố Uyên thấy nhân viên bán hàng khó xử bèn cười cười, bộ quần áo này mặc dù rất đẹp, nhưng có lẽ, không thuộc về cô rồi.

Cô vừa định nói với nhân viên bán hàng rằng không sao, cứ đưa cho cô gái này là được.

Cô Mai kia đã chạy tới trước mặt Cố Uyên, đánh giá cô một cái... Thấy gương mặt mộc mạc của cô, đuôi ngựa tuỳ ý buộc lên, thoạt nhìn chính là một người bình thường, ngạo mạn nói, "Quần áo nơi này, chắc hẳn cô cũng không mua nổi, tôi ra giá gấp đôi, bộ quần áo này bán lại cho tôi."

Vốn Cố Uyên cũng không có dự định mua bộ quần áo này, cô nhìn cô Mai, cười một tiếng, "Được."

Đã có người bằng lòng đưa tiền không công cho cô, thì sao cô phải từ chối chứ.

Đi tới phòng thử đồ, thay quần áo ra, Cố Uyên cầm quần áo đưa cho nhân viên bán hàng, rồi lại chọn hai bộ màu sắc đơn giản, đưa cho nhân viên bán hàng gói lại.

Cô Mai kia thấy quần áo Cố Uyên chọn, hừ một tiếng, quả nhiên là không mua nổi, quần áo chọn cũng toàn là đồ rẻ tiền.

"Không có tiền mua thì cũng đừng tới nơi này cho mất mặt, cô biết bộ váy liền áo màu vàng nhạt kia bao nhiêu tiền không? Không phải thứ loại người như cô có thể mua được đâu." Cô Mai nhìn cách ăn mặc của Cố Uyên, cô đã đổi về bộ quần bò, áo trắng của mình, phong cách gọn gàng trong sáng.

Cô Mai lại càng có cảm giác ưu việt.

Cố Uyên nhíu mày, không nói gì, với loại người như thế, không có gì để nói hết.

Bên kia, Tô Ngọc Kỳ bước từng bước dài đi tới, tiếng nói trầm thấp, "Chọn xong chưa?"

Đột nhiên đi tới bên người Cố Uyên.

Hơi thở của Cố Uyên hơi chậm lại, qua loa gật đầu, "Ừm."

Lúc này một tiếng thét kinh hãi vang lên.

"Anh rể…"

Mai Lưu Ly trông thấy Tô Ngọc Kỳ, hai mắt trợn to, cô ta che môi lại, "Anh rể, tại sao lại là anh…" Sau đó nhìn Cố Uyên, đáy mắt vô cùng khiếp sợ.