Bốn năm trước.
Anh ba bị hạ thuốc.
Dưới tình huống hoàn toàn bất đắc dĩ, đụng phải Tống Ánh San.
Mặc dù anh ba biểu hiện ra là một con người lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng thật ra lại là người cực kỳ có trách nhiệm.
Bởi đụng phải Tống Ánh San, cho nên bốn năm trước, anh ấy đã mang theo cô ta tới nhà họ Tô, đáng tiếc, bà Tô không đồng ý.
Có thể nói, trong ấn tượng của Mạc Kiên Trung, cậu ta chưa từng thấy anh ba chạm vào tay của ai…
Nếu không phải là bốn năm trước, đến bây giờ anh ba vẫn còn là một xử…
Cô gái này quả đúng là, khiến cậu ta hơi ngạc nhiên.
Chẳng qua câu nói tiếp theo của Tô Ngọc Kỳ làm Mạc Kiên Trung có chút sững sờ.
Người đàn ông nắm tay Cố Uyên, nói với vợ chồng nhà họ Hạ, "Ông Hạ, bà Hạ, đây là Thanh Vũ, vợ của tôi."
Cố Uyên chào hỏi vợ chồng nhà họ Hạ.
Cố Uyên vốn tưởng rằng, sau khi chào hỏi xong, Tô Ngọc Kỳ sẽ để cô rời đi, thế nhưng thật không ngờ, anh vẫn nắm chặt tay cô. Cố Uyên rũ mắt xuống, nhìn bàn tay của người đàn ông, không có tâm tư nghe những chuyện khác.
Mãi cho đến lúc người đàn ông nhéo ngón tay cô một cái, giọng nói ấm áp nhắc nhở, "Thanh Vũ."
Cố Uyên ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào, Hạ Cường Nam đã đi tới bên cạnh vợ chồng nhà họ Hạ. Trong khuỷu tay của anh ta cầm tay của một cô gái, bàn tay kia giơ lên đưa tới trước mặt cô.
Giọng nói dịu dàng mềm mại, "Cô Tô, tôi tên là Sở Thanh Tú."
Cố Uyên cũng không nắm lấy cái tay kia, mà chỉ cười cười,
"Cô Sở, xin chào."
Sắc mặt Sở Thanh Tú hơi thay đổi.
Nhưng cũng không dám cáu kỉnh.
Dù sao Lưu Thanh Vũ cũng là vợ của Tô Ngọc Kỳ. Hạ Cường Nam nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Cố Uyên, dường như còn chưa phản ứng kịp, hai tay xoắn lại, sao Uyên lại… Kết hôn rồi… Lại còn gả cho cậu ba nhà họ Tô nữa chứ.
Ông Hạ nhìn Hạ Cảnh Nam, thấy anh ta xuất thần bèn ho khan một tiếng. Hạ Cảnh Nam lấy lại tinh thần, nói với Tô Ngọc Kỳ, "Giám đốc Tô, đã lâu không gặp."
Hai năm trước, Hạ Cường Nam và Tô Ngọc Kỳ từng hợp tác ở thành phố Giang Châu, đã gặp nhau một lần.
Tô Ngọc Kỳ cười cười, chỉ là nét cười không chạm đến đáy mắt, "Đã lâu không gặp"
Sắc mặt Cố Uyên trắng bệch, cô lặng yên không tiếng động rút tay ra khỏi tay của người đàn ông, nói, "Ngọc Kỳ, em hơi mệt, muốn ngồi nghỉ một chút, các anh cứ trò chuyện đi."
Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng Cố Uyên rời đi, hai mắt híp lại.
Cố Uyên quả thực hơi mệt mỏi, lại thêm nguyên nhân bị sốt chưa khỏi hẳn, tối hôm nay, thật là… Khiến cô có chút trở tay không kịp.
Cố Uyên nghĩ, cuộc đời hai mươi ba năm nay của cô, luôn vướng phải những chuyện trở tay không kịp.
Người đàn ông mà cô vốn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại, lại dùng thân phận của một người khác, gả cho anh ấy.
Mà chuyện cô vẫn muốn quên, chôn dưới đáy lòng chưa bao giờ nói ra, lại ở thời điểm gặp phải Hạ Cường Nam này mà nhớ lại toàn bộ.
Thời trung học cô tình cờ gặp được Hạ Cảnh Nam.
Cố Uyên vốn rằng, hai người cô và Hạ Cảnh Nam, sẽ cùng nhau vào đại học, cùng nhau đi đến hôn nhân.
Bọn họ cũng đã hẹn ước rồi.
Thế nhưng hẹn ước thường cũng chỉ là lời nói suông.
Không có chút hiệu lực nào.
Đã bị hiện thực đập tan dễ như trở bàn tay.
Khi đó con trai trưởng nhà họ Hạ mắc bệnh nặng, vì vậy, nhà họ Hạ không biết làm sao tìm được Hạ Cường Nam, nhận anh ta làm con nuôi, cho anh ta cưới con gái nhà họ Sở, kết hôn để xung hỉ.
Mà lúc đó, Hạ Cường Nam cũng dễ dàng phản bội lời thề với cô.
Cố Uyên bây giờ nghĩ lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cô Tô…”
Một giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên. Cố Uyên ngẩng đầu, theo hướng giọng nói này nhìn sang.
Sở Thanh Tú mặc một chiếc váy trùm mông màu bạc, vóc người nóng bỏng, lắc lắc eo thon đi tới bên cạnh Cố Uyên, "Cô Tô, tôi thấy cô có chút quen mắt, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không."
Khóe môi Cố Uyên câu lên thành một nụ cười nhàn nhạt, "Tôi thấy cô rất xa lạ."
“…" Sở Thanh Tú bị lời nói của Cố Uyên chẹn họng, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, sắc mặt trắng nhợt, rất nhanh, cô ta nở nụ cười, "Cô Tô thật biết nói đùa."
Cố Uyên cũng không để ý tới Sở Thanh Tú, chỉ nhàn nhạt cười.
Sau đó cúi đầu uống nước trái cây.
Sở Thanh Tú cắn răng, nếu người đàn bà trước mặt này không phải là vợ của Tô Ngọc Kỳ, cô ta cũng sẽ chẳng chủ động qua đây bắt chuyện. Nhà họ Lưu xuất thân từ nhà giàu mới nổi, Lưu Thanh Vũ cũng không cao sang hơn cô ta ở điểm nào, chẳng phải chỉ là gả cho Tô Ngọc Kỳ thôi sao...
Có gì đặc biệt hơn người chứ.
Mặc dù Hạ Cường Nam là con nuôi của ông Hạ, nhưng nhà họ Hạ chỉ có một đứa con trai là anh ta, sau này, gia sản cũng là của Hạ Cường Nam. Sở Thanh Tú nghĩ tới đây, trong lòng dễ chịu hơn không ít.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt.
Cố Uyên khoác cánh tay người đàn ông rời khỏi phòng tiệc.
Khoảnh khắc đi ra khỏi phòng tiệc, Cố Uyên đoán chắc người đàn ông sẽ hất tay mình ra, cho nên trước lúc đó, cô đã chủ động rút tay ra.
Tô Ngọc Kỳ cảm thấy khuỷu tay trống rỗng.
Cô gái nhỏ vừa rồi còn đứng bên cạnh, trong chớp mắt đã bị anh bỏ lại đằng sau mấy bước.
Cố Uyên vẫn cúi đầu.
Thế nhưng thật không ngờ, dư quang lại chạm đến nơi xa nhất.
Bước chân của người đàn ông cũng dừng lại, dư quang của cô vẫn có thể trông thấy đôi giày da màu đen thuộc về anh kia.
Tại sao anh vẫn chưa đi.
Cố Uyên ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng của người đàn ông.
Chỉ nghe được một giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn, "Còn không mau nhanh lên một chút."
Đây nghĩa là đang đợi cô sao?
Cố Uyên hơi bất ngờ.
Cô vội vàng đi qua vài bước. Vì đi có chút gấp, nên Cố Uyên suýt nữa bị trượt chân, hai cánh tay của người đàn ông ôm lấy eo của cô, nửa đẩy nửa đỡ, đem cô nhét vào trong xe.
Cố Uyên vừa tựa vào lưng ghế dựa mềm mại, cơn buồn ngủ đã đột kích.
Mệt mỏi cực kỳ.
Không gian trong buồng xe rất lớn.
Cố Uyên vốn dựa vào ghế ngủ, nhưng xe khẽ lắc lư một cái, đầu Cố Uyên từ từ trượt xuống vai, rồi cuối cùng tựa vào trên đầu gối người đàn ông.
Tô Ngọc Kỳ rũ mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đang say ngủ kia, khóe môi căng cứng, không thấy rõ đáy mắt, anh thò tay muốn đẩy cô ra, nhưng lúc ngón tay chạm vào gương mặt cô gái.
Nhiệt độ trên tay khiến động tác của anh dừng lại.
Anh nhìn khuôn mặt đang ngủ của Cố Uyên, ánh trăng thỉnh thoảng quét vào trong xe, rơi trên mặt cô gái, màu da tuyết trắng, một thân váy đỏ, gương mặt trong sáng, nhưng tối nay, dường như lại có sức hấp dẫn trí mạng.
Mà giờ khắc này, cô đang yên lặng nằm trên đầu gối anh.
Sợi tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, cái trán nóng hổi, tựa như một đóa sắp khô héo…
Lúc xe xóc này, tay của người đàn ông theo bản năng đặt bên gò má cô, để cô ngủ thoải mái hơn một chút, sau khi làm xong động tác này, Tô Ngọc Kỳ mới phản ứng kịp…
Lần này Cố Uyên bị bệnh, ba ngày sau mới khoẻ lại.
Bởi mãi mà cô không tới lấy canh gà, nên bà Tô liên tục gọi điện thoại tới mấy lần.
Vì vú Trương xin nghỉ.
Nên mấy ngày nay, bà Tô cho chị Từ qua chăm sóc cô.
Cũng vì bà Tô biết chuyện, nên mấy ngày nay, buổi tối lúc Cố Uyên tỉnh lại, luôn mơ hồ cảm thấy Tô Ngọc Kỳ nằm bên người mình.
Dường như là bởi bị sốt dẫn tới ngủ mê man.
Cho dù đối mặt với bóng tối bao phủ khắp phòng, cũng không dậy lên nổi cảm giác sợ hãi trong cô, cả người viết lên vẻ uể oải mệt mỏi.
Mà sau khi cô khoẻ lên, bà Tô cũng yên tâm.
Chị Từ rời khỏi biệt thự.
Từ đó trở đi, liên tục chừng vài ngày, Cố Uyên cũng không còn tình cờ gặp được Tô Ngọc Kỳ trong biệt thự này nữa.
Cô hiểu, sở dĩ mấy ngày nay Tô Ngọc Kỳ ở lại đây, chẳng qua là bởi bà Tô đã biết chuyện mà thôi.
Sau khi hết cảm mạo, Cố Uyên bắt đầu ngày nào cũng tới nhà họ Tô, đúng mười giờ trưa xuất phát, chị Từ đưa bình giữ ấm cho cô, bên trong là canh gà đã ninh cả một buổi sáng.
Tài xế nhà họ Tô đưa cô đến trước cửa cao ốc Tô thị.
Cố Uyên nói với tài xế, "Bác tài, không cần chờ tôi đâu."
Tài xế cười, "Tôi biết rồi, mợ ba, vậy tôi về trước đây."
Trải qua chuyện lần trước, Cố Uyên không dám trực tiếp đưa canh gà tới nữa.
Cô bèn gọi điện thoại cho Hoàng Hưng.
Nhờ cậu ta đưa lên giúp.
Sau đó Cố Uyên nhân tiện ra ngoài dạo phố, hoặc là tới thư viện đọc sách, tới xế chiều mới đến lấy bình giữ nhiệt.
Cố Uyên đi từ thư viện ra, đón xe tới Tô thị.
Cô gọi điện thoại cho Hoàng Hưng, Hoàng Hưng sai người đưa bình giữ nhiệt cho cô. Cố Uyên phát hiện, bình giữ nhiệt nặng trịch, dường như chưa từng được động vào. Cô mở bình giữ nhiệt ra, thấy bên trong tràn đầy canh gà, cũng không có uống qua.
Cô rũ mắt xuống.
Chỉ là Cố Uyên cảm thấy tiếc của thôi.
Bởi buổi sáng Cố Uyên đã uống lúc ở nhà họ Tô rồi, nên căn bản không uống nổi nữa, bèn đem đổ đống canh gà này vào trong thùng rác.
Liên tục vài ngày, mỗi ngày đều như vậy.
Xế chiều lúc cô tới lấy bình giữ nhiệt, lúc nào canh gà trong bình cũng tràn đầy.
Dần dần Cố Uyên cũng hiểu.
Cho dù không phải cô mang lên.
Chỉ cần qua tay cô đưa tới.
Người đàn ông này cũng sẽ không đụng vào, phải không?
Dù sao cũng chỉ là hình thức mà thôi.
Cô tới đưa.
Bà Tô vui vẻ là tốt rồi.
Từ đó về sau, Cố Uyên không đưa canh gà cho Tô Ngọc Kỳ nữa. Mặc dù mỗi ngày tài xế nhà họ Tô đều đưa cô tới Tô thị, nhưng chỉ chờ tới lúc tài xế đi, Cố Uyên sẽ đón xe rời khỏi đó.
Tùy ý đi dạo một chút.
Đến xế chiều, Cố Uyên tính toán thời gian, đem đổ sạch canh gà trong bình giữ nhiệt, sau đó mang theo bình không trở về nhà họ Tô.
Giằng co liên tục như vậy gần một tháng.
Cố Uyên thật không ngờ.
Có một hôm, lúc xế chiều cô mang theo bình giữ nhiệt rỗng trở lại nhà họ Tô, lại nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đang đỗ trong vườn.
Đây là...
Xe của Tô Ngọc Kỳ.
Cố Uyên không khỏi chầm chậm siết chặt bàn tay đang cầm bình giữ nhiệt.
Cô không ngờ, Tô Ngọc Kỳ... Đã về rồi.
Chị Từ nhìn thấy cô, vui mừng nói, "Mợ ba, sao bây giờ cô mới về.”
Cậu ba và mợ ba đều đã về, sao có thể không vui mừng đây.
Cố Uyên đi vào, thay giày, đưa bình giữ nhiệt cho chị Từ, lơ đãng hỏi, "Ngọc Kỳ về từ lúc nào vậy."
"Cậu ba mới vừa vừa về không lâu."
Cố Uyên thay dép lê, đi vào nhà, trong lòng hồi hộp. Xế chiều hôm nay cô căn bản không hề tới Tô thị, cũng không biết... Đi tới phòng khách, trông thấy bà Tô, "Bà nội."
"Thanh Vũ về rồi." Bà Tô rất vui vẻ, "Thanh Vũ à, sao con không về cùng Ngọc Kỳ mà lại về trễ như thế."
Cố Uyên giật mình trong lòng, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, sắc mặt bình tĩnh uống trà, cô nói, "Còn không phải do anh ấy sao, con muốn đi dạo phố, anh ấy cũng không đi cùng con, con đành phải đi một mình chứ biết sao giờ."
Cố Uyên vừa nói, vừa đi tới bên người bà Tô ngồi xuống, cô kéo lấy cánh tay bà, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, "Bà nội, bà không biết đâu, anh ấy bận rộn lắm. Thời gian uống một chén canh gà cũng không có, cứ liên tục buổi họp này, buổi họp kia suốt. Cả một buổi sáng cũng không để ý đến con, chỉ biết bỏ mặc con một mình thôi."
Giọng nữ mang theo vài phần nũng nịu, lại nhẹ nhàng sáng sủa, Tô Ngọc Kỳ nghe xong, hơi cau mày, thế nhưng trong lòng, lại không thấy phản cảm chút nào.