Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 245: Bất ngờ (2)




Cố Nhã Thiển nhàm chán đợi ở ven đường hơn mười phút.

Tô Ngọc Kỳ cũng không đến.

Cô đi về phía trước vài bước, tản bộ xung quanh tòa nhà.

Mặc dù mặt trời đã lặn, nhưng bầu không khí vẫn nóng nực như cũ.

Cố Nhã Thiển giơ tay lên xem giờ.

Cô quyết định đợi 5 phút nữa, nếu như Tô Ngọc Kỳ vẫn không đến, cô sẽ bắt xe đi, trời nóng như vậy, cô sẽ không ngây ngốc chờ ở đây nữa.

Dòng xe cộ xung quanh tòa nhà rất đông, người đến người đi.

Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng thét chói tai: "Cẩn thận!"

Cô quay người lại đã nhìn thấy chiếc xe gắn máy xông ra từ đám người, phóng lên lối đi bộ hướng thẳng về phía cô, Cố Nhã Thiển muốn tránh khỏi, thế nhưng cô thấy ở sau lưng cô trên lối đi bộ có một cậu bé bốn năm tuổi, theo bản năng, cô xông tới đẩy cậu bé kia ra.

Thế nhưng khi cô nghĩ rằng đã muộn để tránh ra…

Một đôi tay đỡ lấy eo cô, đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, ôm lấy cô vào lòng, cơ thể nhanh chóng lăn mấy vòng, trong chớp mắt đó, cô sợ run lên, đang trong lúc đầu óc trống rỗng, chỉ có mùi hương quen thuộc nơi chóp mũi làm cho cô an tâm.

Bên tai có tiếng kêu đè nén rất nhỏ của người đàn ông.

Giọng nói Cố Nhã Thiển căng thẳng: "Tô... Tô Ngọc Kỳ..."

Cuối cùng cô cũng tìm lại tiếng nói của mình: "Anh không sao chứ, Tô Ngọc Kỳ, anh không sao chứ?" Cố Nhã Thiển muốn đứng lên, mới đột nhiên phát Tô Ngọc Kỳ đang dựa vào người mình, cánh tay vẫn ôm chặt eo cô như trước.

Cố Nhã Thiển nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt rõ rệt, cô cau mày, thế nhưng cũng không dám chạm vào anh, nhất định là anh bị thương chỗ nào rồi.

"Không sao..." Người đàn ông hơi nhíu mày, hai tay chống lên mặt đất ngồi dậy, thế nhưng Cố Nhã Thiển có thể thấy rõ ràng động tác của anh rất chậm, hiển nhiên là kiềm chế đau đớn.

"Anh thật sự không sao chứ?"

Cố Nhã Thiển đứng dậy đỡ anh, cô cũng cảm thấy có chút đau xót trên cánh tay, dù sao cũng là mùa hè, chắc là trầy da một chút, cô hoàn toàn không để trong lòng, chỉ là nhìn Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông mặc áo đen, quần đen, cô không thể nhìn thấy anh bị thương ở đâu, thế nhưng càng như vậy, Cố Nhã Thiển càng...

Càng lo lắng.

Bên trong tiếng nói của cô gái ngoại trừ lo lắng còn có vẻ tức giận: "Anh thật sự không sao chứ?"

Người đàn ông chậm rãi nở nụ cười: "Nhã Thiển em đang lo lắng cho anh sao?"

Cố Nhã Thiển thật không ngờ vào lúc này anh còn có tâm trạng nói đùa.

Tai nạn vừa rồi, tuy rằng Tô Ngọc Kỳ nhanh nhạy kéo cô ra nhưng vẫn bị va chạm, mà người đàn ông lái xe máy cũng bị đập răng xuống đường, xe máy văng xuống đất, cả người đều bị chiếc xe máy đè lên.

Máu chảy ra đầy đất.

Hiển nhiên cũng bị thương không nhẹ.

Vì vừa rồi bất ngờ xảy ra tai nạn, người xung quanh nhanh chóng xúm lại, bấm điện thoại báo cảnh sát và trung tâm cấp cứu.

"Cô, cậu, cảm ơn hai người, cảm ơn hai người." Một cô gái dẫn theo một cậu bé bốn năm tuổi đi tới, không ngừng cảm ơn.

Cố Nhã Thiển cười nhẹ, ánh mắt lo lắng rơi lên người Tô Ngọc Kỳ: "Anh... anh lái xe tới đúng không?"

"Ừ."

"Xe anh ở đâu, tài xế đâu?"

Chỗ này là nơi sầm uất nhất trung tâm thành phố cũng là thời gian tan làm dễ bị kẹt xe nhất, vết thương của anh cần phải xử lý, đợi được xe của bệnh viện tới hẳn là anh cũng sẽ không ngồi.

Tô Ngọc Kỳ đi tới bên người đàn ông bị xe máy đè lên nằm trên mặt đất, người đàn ông kia rên rỉ, trên mặt toàn là máu, bị chiếc xe máy to đè lên, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng.

Mặt khác, Hoàng Hưng vội vã chạy tới: "Tổng giám đốc Tô, bà... cô Tô, hai người không sao chứ?"

Khi nhìn sang Cố Nhã Thiển lần nữa, rõ ràng Hoàng Hưng giật mình.

Thật sự là bà chủ...

Bà chủ thật sự còn sống...

Cố Nhã Thiển lo lắng cho vết thương trên người Tô Ngọc Kỳ nên không chú ý tới ánh mắt của Hoàng Hưng, bị va phải một chút còn ôm cô lăn vài vòng, cô còn cảm thấy đau khắp người, người đàn ông này sao có thể không sao chứ!

"Tổng giám đốc Tô, người này xử lý thế nào."

"Cậu đi tra xem, giải thích tình huống với cảnh sát."

"Vâng."

Hoàng Hưng vào trong xe, ô tô chạy về phía bệnh viện, bây giờ chính là giờ tan tầm cao điểm, trên đường kẹt xe, người đàn ông nhíu mày một cái, nói thật nhỏ: "Đến Hoa Đình số một."

"Vâng."

"Tô..." Cố Nhã Thiển nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, tiếng gọi của cô chợt ngừng, bởi vì cô thấy rõ ràng giọt máu dọc theo đầu ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống ghế da vàng nhạt.

Cô cắn chặt cánh môi.

Mắt rũ xuống, hai tay từ từ nắm chặt, trong lòng có một cảm giác rất kỳ quái, rất đau, âm thầm lan ra như bị kim châm.

Trung tâm thành phố cách Hoa Đình số một không xa, thế nhưng dưới tình hình tắc đường thì gần một tiếng mới tới.

Cố Nhã Thiển lo lắng cho vết thương trên người anh, mặc dù anh mặc quần áo màu đen nhưng Cố Nhã Thiển cũng nhìn thấy màu sắc trên ống tay áo của anh đậm hơn rất nhiều rất nhiều.

Vừa đi vào phòng khách, cô liền nói: "Anh cởi quần áo ra."

Cánh tay khác của người đàn ông "cởi quần áo" ôm ở eo cô, nụ cười tuấn mỹ mà có chút mờ ám: "Cô Nhã Thiển, vội vàng như vậy làm gì?"

Cố Nhã Thiển nhắm mắt: "Cởi mau!"

Dì Hạ từ phòng bếp đi ra: "Tổng giám đốc Tô, cậu đã về."

Cố Nhã Thiển nói thẳng: "Trong nhà có hộp thuốc không?"

"Có có." Dì Hạ vội vã lấy ra hộp thuốc trong ngăn kéo dưới bàn trà.

Tô Ngọc Kỳ vươn tay ôm lấy eo Cố Nhã Thiển ngồi xuống ghế salon, đồng thời theo lực kéo của anh, cô gái cũng ngã xuống ghế, lập tức nghe thấy tiếng nói tức giận của cô gái, thế nhưng vẫn mềm mại như cũ: "Tô Ngọc Kỳ!!!"

Dì Hạ cười, biết ý lại đi vào trong bếp.

Cố Nhã Thiển ngồi ngay ngắn, nhìn anh chằm chằm, Tô Ngọc Kỳ vui vẻ nói: "Muốn cởi quần áo của anh à, Nhã Thiển em cởi giúp anh đi."

Cố Nhã Thiển nhắm mắt lại, từ từ hít thở, rồi lại mở mắt, vươn tay cởi cúc áo người đàn ông, động tác cũng không dịu dàng, từng cái từng cái, cuối cùng là dùng sức giật ra, người đàn ông bật cười một tiếng: “Nhã Thiển, sao đã vội vàng như vậy rồi?"

"Tô Ngọc Kỳ, mặt anh có thể mỏng một chút không?" Cố Nhã Thiển giật ra chiếc cúc áo cuối cùng, cởi áo anh ra, khi đến cánh tay, động tác của anh cũng không dịu dàng, người đàn ông cau mày, hừ một tiếng.