Nhân viên nhìn qua người phụ nữ ngồi đối diện, rồi cười cười nói: “Dạ, thưa anh, chúng tôi sẽ đổi món khác ạ.”
Cố Nhã Thiển cụp mi xuống, anh biết cô dị ứng với tôm hùm, cô từ từ ngẩng đầu lên, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Sau khi ăn xong, vì buổi chiều Cố Nhã Thiển còn phải đi làm tiếp nên đành để Tô Ngọc Kỳ làm tài xế đưa cô đến tòa nhà CK, lúc cô chuẩn bị xuống xe, đột nhiên bị anh giữ lại.
Tô Ngọc Kỳ tháo dây an toàn của mình ra, dùng sức kéo mạnh, Cố Nhã Thiển bị kéo lại về chỗ ngồi, anh nhanh tay kéo đóng cửa xe lại, tay vẫn giữ chặt cổ tay cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Giọng anh trầm trầm vang lên: “Nhã Thiển, em còn nhớ không? Hôm lễ mừng thọ bà cụ Cố, ở sân vườn của nhà họ Cố, em còn nợ anh một nụ hôn.”
Cố Nhã Thiển nhớ lại chuyện hôm đó, nghe anh nói, cô xoay mặt đi, cô còn chưa trách anh chuyện hôm đó quá đáng, mà giờ còn bị anh nói ngược lại là nợ anh nụ hôn.
Sao người đàn ông này có thể vô liêm sỉ như vậy nhỉ.
Cô lảng tránh ánh mắt của anh: “Tôi quên rồi.”
Chiếc xe dừng lại trước cửa toà nhà CK, đang là giờ cao điểm của đầu giờ chiều nên rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía chiếc xe sang trọng dừng khá lâu trước cửa mà chưa rời đi.
Ánh nắng gắt gao của buổi chiều chiếu vào trong xe.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt: “Tôi còn phải đi làm nữa, anh mau buông ra.”
“Nhã Thiển, em quên thật rồi sao?”
Cố Nhã Thiển không dám nhìn vào mắt anh nữa, cô cúi đầu ‘vâng’.
“Nếu như vậy thì hay để anh giúp em nhớ lại được không?” Tô Ngọc Kỳ biết rõ cô còn nhớ, và đang ngượng ngùng xoay mặt đi.
“À, tôi nhớ ra rồi.” Cố Nhã Thiển gật đầu, nhìn thẳng và mắt anh, như sợ anh sẽ làm chuyện gì, cô lại nhìn đồng hồ, sắp đến giờ bấm thẻ rồi, cô nhắm mắt lại rồi hôn nhẹ lên mặt người đàn ông bên cạnh, khiến anh bất ngờ vài giây.
Rất nhanh, Cố Nhã Thiển đã mở cửa xe xuống xe rồi.
Trên môi cô vẫn còn vẩn quanh hơi thở của người đàn ông đó, cô cố gắng đi nhanh về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn, sau khi bấm thẻ xong, cô trở về phòng làm việc.
Cô uống hết cả ly nước, nhưng vẫn không xua tan được nhiệt độ đang tăng trên mặt cô.
Tô Ngọc Kỳ đưa tay sờ mặt mình, đắc ý nở nụ cười, anh chỉ định chọc cô thôi, nhưng không ngờ…
Tô Vân Thâm gọi điện cho anh, anh vừa ấn nhận cuộc gọi, vừa khởi động cho xe chạy đi.
“Anh nghe ông nội nói em đưa Tinh Tinh đi thành phố Văn Châu.”
“Dạ.”
“Được rồi, sắp tới anh sẽ về thành phố Hải Châu một chuyến, rồi sẽ không về đó nữa, ông bà nội lại hối anh rồi, công ty ở nước ngoài thì anh để ba anh bên đó.” Tô Vân Thâm cũng không hỏi quá nhiều, anh biết Tô Ngọc Kỳ đột nhiên bỏ công ty ở Hải Châu để đến thành phố Văn Châu chắc chắn có lý do, tổng bộ của các công ty lớn của tập đoàn Tô Thị đều ở Hải Châu, Tô Ngọc Kỳ đến chi nhánh ở thành phố Văn Châu, Tô Vân Thâm cũng chỉ mới nhận được điện thoại của ông nội sáng nay nên liền quay về.
Tô Ngọc Kỳ mắt nhìn phía trước: “Cám ơn anh.”
“Được rồi, hai anh em mình cần gì nói lời cám ơn.” Tô Vân Thâm cũng mơ hồ đoán ra được chắc là có liên quan đến người phụ nữ họ Cố.
Ai có thể ngờ rằng hai năm trước nhà họ Tô lại xảy ra câu huyện hoang đường đến như vậy chứ?
Vốn dĩ Lưu Thanh Vũ kết hôn với cậu ba, đột nhiên nhà họ Lưu đưa một người phụ nữ khác đến nói đây mới là Lưu Thanh Vũ, người gả qua đây trước đó chỉ là người thay thế thôi.
Lúc đó ông nội tức đến ngất xỉu, dù gì thì chuyện này cũng không thể tin được, khác nào tự vả vào mặt nhà họ Tô, ông nội liền cấm không cho ai lan truyền tin ra ngoài.
Ngoại trừ nhà họ Tô và nhà họ Lưu thì không ai biết chuyện này nữa.
Người phụ nữ đó tên là Cố Uyên.
Ấn tượng của Tô Vân Thâm về cô cũng không tệ.
Vốn dĩ ông bà nội rất giận, nhưng khi cậu ba đưa một bé gái đến, rồi còn cầm theo bản xét nghiệm ADN, cũng không giải thích gì thêm, bé gái đó chính là Cố Tinh Tinh, là con gái của anh và Cố Uyên.
Trong tình huống đó, ông bà nội đúng là vừa bất ngờ mà cũng vừa vui mừng.
Tô Vân Thâm cúp máy, đại khái sắp xếp công việc xong rồi cho trợ lý đặt vé máy bay đi thành phố Hải Châu.
Tòa nhà quốc tế CK.
Khu nghỉ ngơi.
“Tôi nói các cô biết, chính mắt tôi nhìn thấy tổng giám sát Cố bước xuống từ chiếc xe sang trọng.”
Nghe vậy, mấy cô nhân viên liền vây lại xôn xao bàn luận.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là sự thật, chiếc xe đáng giá trăm tỷ đó dừng ở trước cửa khá lâu.”
“Tôi nói mà, nhìn là biết loại phụ nữ chỉ biết leo lên giường đàn ông, chứ không thì sao trẻ tuổi như vậy mà đã ngồi ở vị trí tổng giám sát rồi, chắc chắn có đại gia chống lưng.”
“Chính xác, cô xem quần áo trên người cô ta, bộ đồ vest trắng đó trị giá trăm triệu đó, cô ta mua nổi không? Nhìn là biết là đàn ông tặng rồi.”
“Tổng giám sát Cố không phải là người như vậy đâu?”
“Sao không phải được, Lộ Hà, cô quen thân với cô ta lắm sao?”
“Đúng đó, Lộ Hà, chẳng qua cô chỉ vào phòng của tổng giám sát Cố mấy lần thôi, giờ đã chuẩn bị làm tay sai thân cận cho cô ta rồi sao.”
Lộ Hà siết chặt tay: “Các cô đừng nói khó nghe như vậy, công ty có quy định rõ ràng, không được lén lút bàn tán nhân viên cấp cao của công ty.”
“Phụ nữ mà leo lên giường để đổi lấy vị trí tổng giám sát thì sợ gì người ta nói, còn nói gì mà được điều từ tổng công ty bên Mỹ về đây, tôi thì chưa nghe qua tác phẩm của cô ta, tôi nói cho các cô biết, bạn của tôi làm việc ở CK New York, tôi có hỏi bạn tôi rồi, ở đó không hề có người này.”
“Thì ra chỉ là hàng giả rồi sao…”
Lộ Hà không nhịn được kiểu nói xấu sau lưng như vậy: “Nếu các cô ngưỡng mộ ganh tỵ thì các cô cũng thử leo lên vị trí tổng giám sát thử xem, xem tổng giám đốc Âu có hứng thú với mấy người không! Nói xấu sau lưng người khác thì hay ho gì!”
“Lộ Hà, cô nói vậy là không đúng rồi.” Ôn Lâm nhíu mày, cô là người có thâm niên lâu nhất ở đây, các đồng nghiệp khác nghe cô lên tiếng, cũng háo hức chờ xem kịch hay chuẩn bị diễn ra.
Gia thế Lộ Hà tốt, nhưng cô đến CK cũng là do ba cô nhờ bạn đưa cô vào thực tập, vì dù sao thì CK cũng không dễ dàng xin vào được.
Nhưng cũng không có nghĩa là cô dễ bắt nạt, trước đây cô bị những nhân viên cũ như Ôn Lâm sai vặt mua cơm mua cà phê các kiểu, cô đều im lặng nhịn, vì lính mới vào thì sẽ tránh không khỏi bị bắt nạt như vậy, nhưng cô cũng chỉ nhịn đối với người có thâm niên lâu đời mà thôi.
Rồi qua một thời gian cũng đỡ hơn.
Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa là cô sẽ cùng những người này nói xấu sau lưng người khác, vì ghen tỵ mà không phân biệt tốt xấu thì chẳn khác nào hất bát nước bẩn vào người phụ nữ đó.
Lộ Hà cố chấp nói: “Chị Ôn Lâm, em cảm thấy em không nói sai.”