Cố Nhã Thiển nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, chớp chớp mấy cái nhưng không nói gì.
Khoảng vài giây sau cô mới gật đầu.
Anh cười khẩy: “Cô Nhã Thiển, bộ dạng nhẫn tâm của em, tôi đây còn kém xa."
Sự chế giễu trong lời nói của anh khiến con ngươi của Cố Nhã Thiển co lại: “Chẳng phải con người ta luôn hướng về tương lai sao?"
Thật ra, làm gì có chuyện cô không muốn nhớ lại những chuyện lúc trước chứ.
Cô cũng không muốn ngày ngày đều phải đối mặt với sự trống trải của chính mình.
Nhưng khi gặp người đàn ông này, cô không thể kềm chế được con tim đang thổn thức. Có thể bọn họ từng có một đoạn quá khứ cùng nhau, cũng có thể cô và người đàn ông này trước kia từng… yêu nhau.
Lần đầu đầu gặp anh tại bữa tiệc, anh đã đưa cô đến phòng nghỉ để giở trò với nụ hôn bá đạo triền miên, dù muốn tránh nụ hôn đó nhưng cô lại nhận ra con tim của mình đã đập nhanh không cách nào kiểm soát được vì người đàn ông này.
Đối với người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc này, cô không khống chế được chính mình.
Nếu đã như vậy thì tốt hơn hết là… dừng kịp lúc trước khi tự lao đầu xuống vực.
Cắt đứt quan hệ.
Cô đã có một đứa con trai còn anh hiện tại chắc cũng đã có gia đình riêng của mình rồi.
Cố Nhã Thiển cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, cô liếc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, buông mắt định rời đi thì sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp và giận dữ của Tô Ngọc Kỳ: “Cố Nhã Thiển, em cho rằng tôi sẽ đồng ý sao? Tôi đã nói rồi, chỉ cần em dám gả cho La Thần Dương, thì tôi sẽ dám làm cho cả nhà họ La biến mất khỏi đất nước này."
"Tô Ngọc Kỳ, tại sao anh lại vô sỉ như vậy chứ!" Cố Nhã Thiển dừng bước, siết chặt tay lại, cô thừa hiểu thế lực của nhà họ Tô cũng tương đương với nhà họ Cố, mặc dù những năm gần đây nhà họ La phát triển vượt bậc nhưng chẳng có cách nào sánh được với VK dưới trướng nhà họ Tô, tuy nhiên nhà họ Tô muốn ép chết nhà họ La cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhưng ai mà biết được người đàn ông điên rồ này sẽ làm gì?
Cố Nhã Thiển rõ ràng đã nhìn thấy tài năng bày mưu tính kế thâm độc toát lên từ ánh mắt của người đàn ông này, nó khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Tô Ngọc Kỳ ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, chiếc áo màu xám bạc càng tôn lên sự nam tính của người mặc, anh khẽ nheo mắt: “Cho nên, em tốt hơn hết hãy tự hủy bỏ hôn ước đi..."
*
New York những ngày này rất đẹp, ánh mặt trời rất rực rỡ.
La Thần Dương đã xuất viện sau hai tuần nằm viện.
Trong hai tuần này, rất nhiều việc của công ty bị dồn ứ nên vừa về tới biệt thự, La Thần Dương liền chui vào phòng làm việc, hai trợ lý cũng vội vàng đi theo, Cố Nhã Thiển cũng ghé sang vài lần, cô rất ít khi đến đây, người hầu mang lên cho cô một ly trà.
Cố Nhã Thiển uống hai ngụm, là trà hoa lài thượng hạng.
Hương hoa nồng nàn.
Từng đóa hoa nổi bồng bềnh trên mặt nước trà màu hổ phách.
Cô nhàm chán nên mở điện thoại ra chơi game một lát rồi định đến phòng làm việc tìm vài quyển sách để đọc. Phòng làm việc ở đây có hai gian, một gian dành cho La Thần Dương, gian còn lại chuyên trưng bày sách.
Vừa đẩy cửa phòng làm việc ra những giá sách hình cầu thang xoáy cao lớn đã đập ngay vào mắt cô.
Cô lượn một vòng dọc theo giá sách, tìm được mấy cuốn sách hay rồi mới chọn một cuốn thú vị nhất, là một cuốn tiểu thuyết lý luận khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Bởi nó làm cô có cảm giác quen thuộc khi vừa đọc trang đầu tiên.
Thậm chí cô còn có thể nhớ được nội dung của cả cuốn sách, khép sách lại, Cố Nhã Thiển cau mày suy nghĩ, có lẽ trước đây khi chưa mất trí nhớ cô đã từng đọc cuốn sách này.
Và có lẽ cô rất thích nên mới nhớ lâu như vậy.
Mười giờ sáng, có một người giúp việc đến gõ cửa phòng làm việc: “Cô Cố, tôi đã làm một ít điểm tâm rồi.”
Cố Nhã Thiển đặt cuốn sách trên tay xuống rồi ra mở cửa, người giúp việc đang bưng một cái khay đồ ăn đứng bên ngoài, trong khay có một đĩa bánh quy bơ và một đĩa bánh quy socola, tỏa hương thơm ngào ngạt.
"Lee đâu? Anh ấy xong chưa?”
Cố Nhã Thiển để người giúp việc vào, người giúp việc đặt hai đĩa bánh lên bàn rồi trả lời: “Cậu chủ vẫn còn đang trong phòng làm việc."
"Vậy tôi sẽ mang đến cho anh ấy." Cố Nhã Thiển nói xong liền đứng dậy và cắn một miếng bánh quy bơ nên miệng cô lúc này thơm mùi sữa vô cùng, cô bưng khay bánh đến phòng làm việc, gõ cửa một cái rồi đi vào thì phát hiện hai trợ lý đã đi rồi.
La Thần Dương đang ngồi trên ghế bành họp trực tuyến, Cố Nhã Thiển đặt đĩa bánh quy lên bàn rồi ngồi xuống ghế đợi.
Được khoảng mười phút thì La Thần Dương tắt màn hình máy tính, đứng dậy tiến đến bên cạnh Cố Nhã Thiển: “Nhã Thiển, ngại quá, để em đợi lâu như vậy."
Cố Nhã Thiển ngẩng gương mặt trắng trẻo lên: “Không sao, có điều vết thương của anh vừa mới lành mà đã bận rộn công chuyện như vậy, sức khỏe nào chịu nổi.”
Cô nhìn đĩa bánh quy rồi cầm một cái đưa lên miệng La Thần Dương: "Nào, đây là bánh quy mà người giúp việc làm, ăn rất ngon, anh nếm thử đi.”
"Ồ, em quên mất, anh đâu thích ăn đồ ngọt đâu.”
Cố Nhã Thiển muốn thu tay về nhưng La Thần Dương đã bắt được cổ tay của cô rồi cúi đầu, ngậm miếng bánh quy vào miệng, ăn hết: “Rất ngon."
La Thần Dương nhìn cô, trong miệng anh có mùi sữa nồng nàn, tuy anh không thích đồ ngọt cho lắm nhưng lúc này La Thần Dương cảm thấy cái bánh quy mà cô đút cho anh rất ngon: “Nhã Thiển, anh nghỉ ngơi vài ngày rồi phải về nước một chuyến, em có muốn về cùng anh không, ba mẹ anh cũng nhớ em lắm, cứ hỏi anh tại sao không đưa em về.”
"Em…” Cố Nhã Thiển chầm chậm cúi đầu xuống, nắm chặt tay lại, các khớp xương dần tái nhợt: “Lee, em cảm thấy chúng ta cần suy nghĩ thêm, lúc đầu đính hôn hơi vội nên bây giờ mới nhận ra còn rất nhiều chuyện mình vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận.”
Yết hầu La Thần Dương khẽ căng ra, anh nhìn những lọn tóc rũ mềm trên vai cô, và cả khóe môi còn vương vụn bánh, anh giơ tay lên định lau giúp cô.
Nhưng Cố Nhã Thiển đã nhận ra hành động của anh, lùi về sau theo bản năng.
Ngón tay của La Thần Dương khựng lại giữa không trung.
Cố Nhã Thiển ưỡn thẳng người, cô rất thích Lee, nhưng cảm giác thích như người thân, như em trai vậy, khi đính hôn, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, Lee đối với cô rất tốt, đối với Dạ Lê cũng tốt, người nhà họ Cố cũng rất hài lòng, hai nhà cũng hợp tác kinh doanh với nhau rất gần gũi nên cô đã đồng ý.
Nhưng giờ đây khi nghĩ lại cô thấy mình rất ích kỷ.
Hàng mi dài mảnh của cô khẽ rung, cô chậm rãi nói: “Lee…Em có một đứa con bảy tuổi, em còn lớn hơn anh những ba tuổi, anh hoàn toàn có thể tìm được một người phụ nữ khác tốt hơn để ở bên cạnh anh, lúc đầu em chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh đối xử với em rất tốt, nhưng trên hết là em luôn xem anh như người thân của mình, bạn bè của mình.”
Sau khi thổ lộ những lời này, Cố Nhã Thiển lại cảm thấy cảm giác tội lỗi trong lòng cô đã giảm đi rất nhiều, cô đã sắp hai mươi sáu tuổi rồi, còn có một đứa con bảy tuổi, Lee càng đối tốt với cô, cô lại càng cảm thấy có lỗi với anh.
La Thần Dương nhìn cô, anh nhìn người phụ nữ đang cúi đầu, nhìn ánh mắt từng trải mà suốt hai năm qua anh vẫn thường nghĩ đến.
Cô mất đi ký ức, quên mất Tô Ngọc Kỳ, có lẽ là số mệnh đã an bài, có lẽ là anh vẫn còn cơ hội.
Nhưng anh chưa từng nuôi suy nghĩ sẽ cưới được cô, bởi vì điều đó là quá xa vời.