Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 216: Tôi muốn gặp anh ấy




Bút chì phác họa những nét đơn giản.

Nhưng lại khắc họa một cách tinh tế dung nhan dịu dàng của cô gái.

Cố Nhã Thiển tuy biết anh có sở thích này nhưng không ngờ khả năng vẽ của anh lại tuyệt như vậy: “Lee, bức họa này anh có thể tặng em không?”

“Nhã Thiển, sau này gọi anh là Thần Dương có được không?”

Cố Nhã Thiển gật đầu: “Được.”

Chỉ là xưng hô thôi, cũng chẳng có gì khác biệt.

Nhưng chân mày của La Thần Dương lại cong cong ý cười.

“Anh vẫn chưa vẽ xong, đợi anh vẽ xong rồi, sẽ tặng em.”

Cố Nhã Thiển cầm hộp giữ nhiệt đem đi rửa, đúng lúc nghe thấy mấy y tá đang nói chuyện.

“Mới có bệnh nhân mới đến phòng C05 lầu 16 đó, là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng mà vết bỏng khá nặng, thật đáng tiếc.”

“Sao nhan sắc của mấy bệnh nhân ở phòng C05 lại tuyệt thế nhỉ, anh Tô lần trước, thật sự là đẹp trai đến mức khiến người ta không kìm được máu mũi mà, trước giờ tôi chưa từng gặp một người đàn ông ngoại quốc nào đẹp trai như vậy.”

“Bạn tôi là y tá ở tầng 16, lúc cô ấy thay thuốc nói thân hình anh Tô rất đẹp, còn đẹp hơn cả người mẫu nữa, không ngờ lúc mặc đồ vào lại trông thanh mảnh như vậy, thân hình thật quá tuyệt mà.”

“Hình như anh ấy vẫn còn độc thân đấy, ở viện ở một thời gian như thế nhưng cũng chỉ có một nữ thư kí vào.”

“Haizz, sao anh ấy lại xuất viện chứ, ở viện thêm một thời gian thì tốt biết bao.”

“Tôi nghe bạn tôi kể, tối hôm đó anh ấy rút 400cc máu hiến cho bệnh nhân cấp cứu trong phòng kia dùng, rút máu xong còn suýt hôn mê, lúc đó bác sĩ ai cũng can ngăn, nói rằng cơ thể anh ấy không phù hợp để hiến máu, tối đó vì hiến máu mà suýt nữa phải cấp cứu.”

Cố Nhã Thiển run tay, làm rơi hộp giữ nhiệt vào bồn rửa, phát ra thanh âm chói tai.

Hai y tá dừng nói chuyện, nhìn Cố Nhã Thiển: “Cô ơi, cô không sao chứ.”

Cố Nhã Thiển từ từ ngẩng đầu lên, mặt nghiêm nghị bình tĩnh, cô nhìn một trong hai y tá hỏi: “Cô vừa nói là, anh Tô là người hiến máu cho bệnh nhân phòng A06 tầng 18 à?”

Y tá cảm thấy bản thân đã tiết lộ thông tin bệnh nhân, vội vàng nói: “Xin lỗi cô, bệnh nhân yêu cầu không được tiết lộ.”

Sau đó cô ta bèn kéo y tá bên cạnh rời đi.

Nhưng từ biểu tình trên mặt của y tá, Cố Nhã Thiển có thể thấy rõ chữ ‘đúng vậy’, hóa ra, hóa ra là Tô Ngọc Kỳ hiến máu cứu La Thần Dương.

Chính vào lúc cô vừa rời khỏi phòng bệnh của anh.

Lúc nãy y tá nói...

Sau khi anh rút 400cc máu, suýt thì hôn mê.

Vốn dĩ anh đã bị thương, mất nhiều máu rồi.

Nhưng, sao anh lại đồng ý hiến máu?

Rõ là biết sẽ không tốt cho sức khỏe.

Tại sao lại phải xuất viện?

*

Ôn Sâm nhận điện thoại của Cố Nhã Thiển, bèn lái xe đến cổng bệnh viện, hai phút sau thì thấy một cô gái mặc áo khoác gió mỏng màu kem đi ra, mái tóc đen dài bay theo gió, chạm khẽ gương mặt xinh đẹp trắng trẻo.

Anh ta xuống xe, mở cửa: “Cô chủ.”

Xe đang trên đường, Cố Nhã Thiển nhìn khung cảnh bên ngoài xe, nhẹ nhàng nói: “Ôn Sâm, anh có biết, bây giờ Tô Ngọc Kỳ sống ở đâu không?”

Trước đó anh sống trong khách sạn, nhưng bây giờ khách sạn bị nổ rồi.

Hiện tại chắc là đang sống ở nhà riêng.

“Biết.”

“Vậy anh có thể đưa tôi tới đó không.”

Ôn Sâm nhìn đồng hồ: “Bây giờ sao? Cô chủ?”

“Ừ, bây giờ.”

Tô Ngọc Kỳ sống ở rìa thành phố, cách xa khu trung tâm, ở sườn núi, nhưng xung quanh toàn cây xanh, hoa cỏ, đằng sau ngoài biệt thự ra còn có cả trường đua ngựa.

Xe cộ đi lại không nhiều, nhưng tuyến giao thông rất ổn.

Vì ở sườn núi, cho nên không thể lái xe lên, chỉ có thể dừng ở chân núi, Ôn Sâm dừng xe lại, nhìn về ghế sau, cô dường như đang ngủ, hơi thở đều đặn.

Ôn Sâm không làm phiền cô.

Phải đợi tới nửa tiếng sau, cô mới từ từ mở mắt ra, cổ họng có chút khàn: “Ôn Sâm, tới nơi từ lúc nào thế?”

Ôn Sâm mở cửa xuống xe, rồi sang mở cửa giúp Cố Nhã Thiển: “Vừa mới tới thôi.”

Cố Nhã Thiển xuống xe, nhìn còn đường đá cuội với hai hàng cây xanh phía trước, cách đó không xa là căn biệt thự màu kem ở sườn núi, cô nói với Ôn Sâm: “Tôi lên xem xem, anh đợi ở đây là được rồi.”

“Cô chủ, hay cứ để tôi đi cùng cô.”

“Không sao.” Cố Nhã Thiển biết Ôn Sâm lo cho cô, cô nhìn xung quanh: “Hệ thống an ninh ở đây rất tốt, là nhà riêng, sẽ không có vấn đề gì đâu, anh ở trong xe đợi tôi là được, có việc gì, tôi sẽ gọi điện cho anh.”

Con đường trải đầy đá cuội, không khí nồng đượm hương hoa hồng.

Hương thơm chào đón, nồng đậm nhưng lại không gây phản cảm, là hương hoa hồng thanh khiết tự nhiên, phảng phất trong gió.

Đi bộ chừng hơn 10 phút, Cố Nhã Thiển mới đến cổng biệt thự.

Cổng sắt được điêu khắc hoa văn.

Bên trong có hai vệ sĩ đứng gác, một trong hai người là người lần trước ở bệnh viện, Cố Nhã Thiển đã từng gặp rồi, nhìn thấy Cố Nhã Thiển, người vệ sĩ mặc áo đen tới gần: “Cô Cố.”

“Tô Ngọc Kỳ ở đây có phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy...tôi có thể vào không?” Cố Nhã Thiển nói: “Phiền các anh thông báo một tiếng.”

“Cô Cố hãy chờ một chút.”

Khoảng 5 phút sau, vệ sĩ lại đi ra: “Xin lỗi, cô Cố, tổng giám đốc Tô đang nghỉ ngơi.”

Cố Nhã Thiển đứng ở cổng, nhưng không rời đi, vô cùng rõ ràng, cô đã bị từ chối.

Trong lòng cô có vô vàn câu hỏi.

Cố Nhã Thiển trước giờ chưa từng nghĩ, bản thân lại làm ra hành động điên khùng này, cánh cổng sắt đen còn chưa đóng hoàn toàn, cô liền trực tiếp đẩy ra xông vào, vệ sĩ dường như không ngờ cô sẽ làm như vậy.

Thời gian như ngừng trôi, vệ sĩ phản ứng lại nhanh chóng muốn chặn cô.

Nhưng cũng không dám làm cô bị thương.

Dù sao người phụ nữ này cũng là… cũng là người phụ nữ là tổng giám đốc Tô yêu thích.

Lúc tổng giám đốc Tô ở viện, tâm trạng anh kích động nhiều lần đều là do cô Cố, có thể chứng minh tầm quan trọng của cô gái này với anh.

Hai vệ sĩ nhìn nhau, lặng lẽ buông tay ra.

Cố Nhã Thiển không ngờ bản thân chỉ đẩy hai người vệ sĩ một cái, họ liền ngã ra, cô kinh ngạc nhìn hai vệ sĩ nằm trên sàn, rồi nhanh chóng xông vào phòng khách.

Người giúp việc đang lau cầu thang, nhìn thấy cô, bèn vội vàng nói: “Cô gái, cô là ai vậy?”

Cố Nhã Thiển nhìn lên tầng: “Tô Ngọc Kỳ đâu?”

“Ngài ấy ở trên lầu, cô gái này, ngài ấy nói phải nghỉ ngơi, không tiếp khách, hay cô đi đi.”

Người làm nhìn quần áo đắt tiền trên người Cố Nhã Thiển, không quyết liệt ngăn chặn, chỉ nhẹ nhàng nói.

Cố Nhã Thiển cũng không biết làm sao, chỉ biết hôm nay không gặp người đàn ông đó thì không được.