Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 198: Tôi dựa vào cái gì mà phải nhớ kỹ tên anh




Cô bắt đầu lấy tay liều mạng đánh lung anh, nhưng chút sức cô gái giãy dụa chẳng là gì với người đàn ông, nhất là đối với Tố Ngọc Kỳ, anh nhớ cô đến phát điên, giờ phút này, ôm chặt lấy cô.

Hôn môi cô, sợ cô bỏ đi.

Hang mi của cô gái run run, đại não trông rỗng của cô kịp phản ứng lại, nhưng sức người đàn ông mạnh khiếp người, Cố Nhã Thiển bị hôn cho người hết sức khó hô hấp.

Người cô mềm oặt sắp ngã, người đàn ông buông lỏng cánh tay cô, cánh tay đỡ lấy thắt lưng cô: “Cố Uyên.”

Cố Nhã Thiển há miệng thở hổn hển, quần áo cô gái hỗn độn, chiếc váy dài màu xanh lam sang quý bị người đàn ông kéo khóa xuông tìm tòi, lộ ra bờ lung và bờ vai trắng nõn, hai tay cô che vị trí trước ngực, mái tóc xoăn như tảo biển bởi vì giãy dụa mà lộn xộn rối tung phủ lên vai.

Tự nhiên mà đẹp đáng kinh ngạc.

Giờ phút này cánh hoa của cô gái sung đỏ, trên hang mi phủ nước mắt trong suốt.

Tay cô vung lên, một cái tát mạnh đánh lên mặt người đàn ông.

Tức giận tới nỗi ngực run rẩy.

Trên gương mặt góc cạnh của người đàn ông rõ ràng hiện lên vệt hồng, anh bắt lấy tay cô gái, không tức giận, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhìn dáng vẻ cô oan ức run rẩy, nhưng đáy mắt ý nhìn anh lại mang theo sự chống đối và xa lạ rõ ràng.

Cô… Không nhớ anh…

Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái, cứ thế nhìn cô,ý muốn bắt được cảm xúc khác ngoài sợ hãi xa lạ, tay anh nhẹ nhàng lau giọt lệ bên khóe mắt cô gái.

Cố Nhã Thiển nhìn anh, thật ra sau khi tát người đàn ông này xong cô hơi sợ.

Lỡ đâu người đàn ông này lại làm gì với cô, cô không ngăn được.

Tỉnh táo lại, Cố Nhã Thiển luống cuống.

Nhưng mà tát một cái là đúng tội, ai bảo người đàn ông này mới vô lễ với cô!

“Này, anh cứ nhìn tôi thế là sao?” Cố Nhã Thiển bị nhìn đến nỗi không tự nhiên, cô lấy quần áo che ngực thật kín, cả tấm lưng trắng nõn lộ ra ngoài, sau lung cô dựa vào tấm cửa lạnh lẽo, cảnh giác nhìn anh: “Tôi là cô tư được gia đình chăm lo, anh dám làm việc sai trái gì với tôi, nếu bị anh cả tôi biết, nhất định sẽ đánh gãy chân anh!”

“Anh cả em?” Tô Ngọc Kỳ hơi híp mắt lại: “Cố Giác đúng không?”

“Nếu anh biết anh cả tôi, còn dám vô lễ với tôi, ngoài cửa là nhân viên tạp vụ với bảo vệ, tôi chỉ cần hét một tiếng, anh có biết kết cục của anh sẽ ra sao không?”

Giọng nói người đàn ông khàn khàn rất trầm: “Vậy không bằng cô Cố thử xem, tôi cũng muốn biết kết cục của tôi ra sao đây?”

Trong giọng nói của anh còn mang theo ý cười.

Cho dù cô gái ấy không nhớ ra anh, thì sao, tay anh sờ cần cổ trắng nõn thon dài của cô: “Em là kẻ lừa đào, lừa tôi nhiều thế còn gì? Cố Uyên, ai cho em rời khỏi tôi?”

“Ơ này, anh nhận nhầm người rồi, tôi tên là Cố Nhã Thiển, tôi không phải người tên Cố Uyên nào đâu.” Tay Cố Nhã Thiển muốn gạt tay anh ra, lòng bàn tay người đàn ông nóng rực, đầu ngón tay mang theo vết chai dừng trên làn da nhẵn nhụi của cô gái, ma sát khiến cô không thoải mái.

“Xằng bậy!” Hai tay Cố Nhã Thiển ôm lấy cánh tay người đàn ông, tay quơ quơ muốn tát anh, cách âm trong phòng chỉ ở mức trung bình.

Cô cũng không nghĩ tới việc hô hào nhân viên tạp vụ bên ngoài đi vào.

Cũng không phải không muốn kêu cứu.

Nhưng…

Chỗ này gần bữa tiệc, một khi cô kêu cứu, gần như tất cả mọi người ở bữa tiệc biết cô đường đường là cô tư bị một tên khốn nạn vô lễ!

Nếu truyền ra ngoài, gia đình còn đâu thể diện?

Cố Nhã Thiển cô làm sao gặp người ta được nữa!

Dù sao ở sảnh lớn hôm nay đều là nhân vật than phận lớn trong giới thương nghiệp cả nước, nếu chuyện này lộ ra, Cố Nhã Thiển cô có mười cái miệng cũng không giải thích được, còn làm chuyện lộn xộn hơn.

Giờ này toàn bộ tâm tư cô đều là làm sao thoát khỏi tay người đàn ông, quên mất quần áo lỏng lẻo trước ngực, bởi vì quần ảo bị người đàn ông kéo khóa xuống tận thắt lung, vốn đã lỏng lẻo, giờ tuột hẳn xuông, để lộ bầu ngực trắng nõn, cô vừa xấu hổ vừa tức giận.

Hơi thở của người đàn ông xa lạ khiến trái tim cô sợ hãi.

Nước mắt rơi xuống.

Cố Nhã Thiển cô là cô tư được gia đình chăm lo, được yêu thương hết mực, chưa từng chịu oan như thế.

Tô Ngọc Kỳ cởi bỏ tây trang, vây chặt lấy cô, hơi cúi đầu, giọng nói dịu dàng run rẩy: “Cố Nhã Thiển, nhớ kỹ tên tôi, Tô Ngọc Kỳ.”

“Tôi dựa vào cái gì mà phải nhớ kỹ tên anh, tôi phạm cưỡng gian!”

Tô Ngọc Kỳ vừa kích động vừa tức giận, cô gái này, không chết, còn ổn thỏa đứng trước mặt anh, lừa nhiều bao nhiêu, bây giờ lại quên anh, quên sạch, anh lại cúi đầu hôn cánh môi cô gái: “Tôi chỉ hôn em, cũng không cưỡng gian em, nếu em muốn nói tôi cưỡng gian em, có phải em cũng mong tôi cưỡng gian em không?”

“Không có liêm sỉ!” Cố Nhã Thiển lau môi, trên mặt toàn là hơi thở người đàn ông, khiến cô hoảng sợ tức giận, lộ ra khuôn mặt đỏ hồng: “Tôi nhớ kỹ tên anh là Tô Ngọc Kỳ, anh chờ đi, tôi nhất định sẽ để anh cả tôi đánh gãy chân anh!”

“Được thôi, tôi chờ.”

Anh híp đôi mắt đen thăm thẳm, anh cũng muốn hỏi chuyện Cố Giác xem, dám giấu anh hai năm.

Ha…

Sổ nợ này, tính thế nào đây



Mười giờ tối.

Cố Nhã Thiển về nhà họ Cố.

Bên trong phòng ngủ, cô tắm rửa sạch sẽ, đánh răng ba bốn lần, đánh tới nỗi bật máu, nhìn cô trong gương, cô lại nhớ buổi tối ở phòng ngủ bị người ta vô lễ…

Người đàn ông đó!

Cô xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, lau mặt sạch sẽ xong, cửa bị gõ vang, người hầu nói: “Cô tư, cậu chủ gọi cô.”

Cố Nhã Thiển mở cửa, nhận chiếc túi người hầu đưa, bên trong là chiếc váy lễ phục màu lam bị xé rách và áo vest nam.

Cô đóng cửa, lấy chiếc áo vest của người đàn ông vứt xuống đất, đạp thật mạnh!

Tô Ngọc Kỳ, Tô Ngọc Kỳ!

Tên khốn, vô liêm sỉ, yêu râu xânh biến thái!

Nhớ tới người đàn ông đó, cánh môi cô vẫn cảm thấy run run như trước, cô nhặt tây trang lên, vứt vào trong thùng rác.

Nhìn áo mũ chỉnh tề, mặc tây trang quý giá xa xỉ, trông mặt hóa ra là tội phạm cưỡng gian!

Nằm trên giường, Cố Nhã Thiển lấy di động, giọng nói bên kia truyền lại, cố nhíu mày, nhận cuộc gọi: “Lee.”

“Đã ngủ chưa?”

“Còn chưa ngủ, lát nữa mới ngủ.”

“Đêm nay ở bữa tiệc, tôi không thấy em, không phải em vẫn ở vườn hoa đó chứ, buổi tối lạnh, đừng để bị cảm.”

“Không mà…” Hai má Cố Nhã Thiển đỏ ửng, cả đêm cô ở trong phòng nghỉ, quần áo bị xé rách, cô không có cách nào đi ra ngoài, sau đó cô sai người đi lấy quần áo, về thẳng nhà họ Cố.

“Không là tốt rồi.”

“Lee…” Cố Nhã Thiển gọi anh ta.

“Ừ.”

“À không có chuyện gì đâu, muộn rồi, anh cũng đi nghỉ sớm chút đi, đừng nghỉ muộn quá nhé.”

Cố Nhã Thiển vốn muốn hỏi Lee, có biết người đàn ông Tô Ngọc Kỳ là ai không. Nhưng ngại mở miệng.”

Suy nghĩ, không bằng chờ lát nữa hỏi anh cả xem sao.

Anh cả chắc chắn là biết.