"Tôi không đến xem cậu định ở chỗ này cả ngày sao?" Tống Thanh Việt nhìn qua Đường Cảnh Ngọc, anh ta lập tức xua tay nói: "Anh cũng biết đấy, tôi làm sao ngăn cản được anh Ba."
Anh ta chỉ chỉ vào chân mình, nhe răng trợn mắt: "Anh Ba đạp một cái, bây giờ vẫn còn đau đây này."
"Cậu muốn loại phụ nữ như thế nào cũng có, tại sao mỗi ngày cứ phải ở trong này uống rượu? Theo tôi về nhà."
"Thanh Việt..." Tô Ngọc Kỳ ngẩng đầu, ánh sáng mơ màng làm nổi bật gương mặt sắc bén gợi cảm:"Nếu Khả Di rời đi, cậu còn có thể tỉnh táo được, đến lúc đó khẳng định tôi cũng chạy tới khuyên cậu như vậy."
Tống Thanh Việt nhếch môi: "Nếu là tôi tôi sẽ không cho cô ấy cơ hội rời đi."
Giọng nói của anh nặng nề: "Nếu đã thích gì đó thì phải nắm chặt trong tay mình, cho dù có là hạt cát trong tay, tôi cũng không để nó chảy xuống."
Đường Cảnh Ngọc nói: "Bỏ đi, anh Việt, anh cứ để anh Ba uống đi, uống rồi ngủ một lát, chứ anh ấy cứ như vậy, sức khỏe làm sao chịu đựng được."
Tống Thanh Việt bảo lái xe đưa Tô Ngọc Kỳ về, anh nhìn điện thoại, phải đi về xử lý công việc của mình rồi.
Một đống các công việc lớn bé.
Tô Ngọc Kỳ đã say rượu, nửa người ngả trên ghế, mắt nhắm lại, mãi cho đến nửa tiếng sau, lái xe đỡ anh xuống, mở cửa biệt thự đi vào.
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ mơ hồ, anh đẩy người lái xe ra, chân bước lảo đảo đi lên cầu thang, đưa tay cởi cúc áo.
Khi lái xe đang chuẩn bị rời đi.
Thì nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống đất, vội vàng chạy lại, thấy Tô Ngọc Kỳ nằm ở đầu cầu thang tầng hai, lái xe lắc lắc đầu sau đó nhanh chóng đỡ anh dậy, dìu anh vào trong phòng ngủ.
…….
Sáng hôm sau khi Tô Ngọc tỉnh lại, đau đầu đau vô cùng, giống như muốn vỡ ra vậy, anh đứng dậy đi tắm một cái, xua tan đi mệt mỏi trong người.
Trong phòng ngủ trống rỗng, vị trí bên cạnh anh nằm cũng trống không.
Chỉ cần anh tỉnh táo lại, cứ nhắm mắt là trong đầu lại tràn ngập hình bóng cô, cứ như là anh đã mắc phải bệnh tình nguy kịch vậy.
Cố Uyên, rốt cuộc cô đang ở đâu.
Buổi sáng, Tô Ngọc Kỳ đến công ty, nửa tháng không có để ý đến, một đống công việc cần giải quyết tồn đọng lại, liền mở hai cuộc họp gấp.
Vừa đi ra khỏi phòng họp, điện thoại anh kêu lên.
Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy số điện thoại xa lạ trên màn hình.
Anh nghe mày, bên kia truyền đến tiếng phụ nữ nói: "Anh Tô, tôi là Lí Tĩnh Nguyệt, cô Cố bảo tôi nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, anh có thể đến thành phố Lệ Châu một chuyến không?"
Tô Ngọc Kỳ vội vàng, lập tức lấy áo vest nhanh chóng rời khỏi công ty.
Chuyến bay buổi sáng đến thành phố Lệ Châu không kịp nữa, sớm nhất còn có chuyến buổi tối, vì muốn mau chóng đến nơi, anh dùng ngay máy bay riêng của nhà họ Tô, bay với tốc độ nhanh nhất, chỉ một giờ sau đã đáp xuống thành phố Lệ Châu.
Lại một lần nữa đến chung cư kia.
Lí Tĩnh Nguyệt mở cửa, mời anh vào nhà.
Mà từ lúc vào cửa ánh mắt Tô Ngọc Kỳ, liền một mực dõi theo cô gái nhỏ bên cạnh Tĩnh Nguyệt, mà Cố Tinh Tinh hiển nhiên cũng còn nhớ rõ anh, nhỏ giọng chào một tiếng: "Chào chú."
Tô Ngọc Kỳ ngồi xổm xuống, nhìn kỹ gương mặt của cô gái nhỏ, chậm rãi dơ tay, muốn vuốt ve khuân mặt bé, Cố Tinh Tinh hơi né tránh một chút, nghĩ một lát, lại bước từng bước, hai má áp vào lòng bàn tay anh, chờ mong anh nhìn c00 bé: "Chú ơi, dì nói, chú sẽ đưa con đi tìm mẹ đúng không?"
"Tìm mẹ cháu sao?"
Cô gái nhỏ gật đầu.
Tô Ngọc Kỳnhìn Lí Tĩnh Nguyệt: "Cố Uyên đâu, cô ấy ở đâu?"
Lí Tĩnh Nguyệt khóe mắt đỏ hoe, cô bế Cố Tinh Tinh về phòng ngủ: "Tinh Tinh, lát nữa anh trai sẽ đến đây, anh ấy nói sẽ kiểm tra bức tranh của cháu, mà cháu vẫn chưa vẽ xong đâu."
Cố Tinh Tinh nhìn Tô Ngọc Kỳ: "Cháu muốn chơi với chú cơ."
Lí Tĩnh Nguyệt nói: "Chú sẽ không đi đâu, Tinh Tinh ngoan, đi vẽ xong bức tranh trước đã. "
Cố Tinh Tinh nhìn Tô Ngọc Kỳ, sau đó mới gật đầu đi vào phòng ngủ.
Lí Tĩnh Nguyệt cũng đi theo vào trong phòng ngủ, sau đó đi ra, đóng cửa lại, cầm một sợi dây chuyền đưa Tô Ngọc Kỳ.
Tô Ngọc Kỳ cấm lấy sợi dây chuyền đã bị đốt cháy đen, mơ hồ có thể nhìn thấy phảng phất ánh sáng kim cương, cả người anh chấn động, ngón tay có chút run rẩy.
Giống như trên sợi dây còn mang theo hơi ấm vậy.
Anh phát ra thanh âm khàn khàn giống như không thể nói thành lời: "Tôi hỏi cô Cố Uyên đâu?" Tựa như dùng hết sức gào lên: "Cô ấy đâu rồi?"
"Khi cô Cố trở về liền xảy ra tai nạn xe cộ.." Lí Tĩnh Nguyệt thanh âm nghẹn ngào: "Một cô gái thiện lương như vậy, thế mà không cứu được, chỉ để lại duy nhất cái lắc này ".
Trung ngực Tô Ngọc Kỳ hung hăng chấn động, giống như muốn phun ra máu, suýt nữa không đứng vững được: "Cô với cô gái kia cùng nhau lừa gạt tôi có đúng không? Chiếc lắc chân này sử dụng chất liệu đặc biệt, dùng kéo cắt cũng không đứt, cơ bản sẽ không rời ra được, cô cho rằng trò đùa thấp kém này có thể lừa tôi được sao?"
Lí Tĩnh Nguyệt lắc lắc đầu: "Cái dây này là ở nhà tang lễ khi hỏa thiêu để lại, anh Tô, trước khi cô Cố đi, nhờ y tá nói với tôi, bảo tôi đưa Tinh Tinh cho anh chăm sóc."
"A …." Tô Ngọc Kỳ nắm chặt lấy sợi dây bị đốt dở, ánh mắt sâu như vực thẳm, cả người căng thẳng: "Tôi sẽ không giúp kẻ lừa gạt kia chăm sóc con gái của cô ấy, nhất định là hai người đang lừa gạt tôi, có phải cô ấy không muốn gặp tôi hay không cho nên mới bảo cô tìm tôi nói như vậy để lấy cớ lừa gạt tôi!"
Lí Tĩnh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy đau đớn, ai cũng không ngờ được, sẽ xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng cô Cố vui vẻ nói sắp về đây, Tinh Tinh vẫn đang chờ cô ấy, thật không ngờ, bệnh viện dùng điện thoại của cô ấy gọi đến báo tin dữ như thế.
Một lát sau, Trần Tiểu Phong về nhà, thấy trong phòng khách có người lạ đến, liền dừng lại một giây, sau đó đi vào trong phòng ngủ cùng Cố Tinh Tinh, Lí Tĩnh Nguyệt đối mặt với người đàn ông mang hơi thở lạnh lùng bức người nói: "Anh Tô, mời anh đi theo tôi."
………
Thành phố Lệ Châu mấy hôm nay thời tiết vẫn u ám.
Cơn mưa nhỏ rơi xuống từng hạt tí tách.
Khi trời không mưa cũng đầy mây, hiếm khi thấy ánh nắng.
Sắc trời ảm đạm, một chiếc xe đứng trước cửa nghĩa trang, Lí Tĩnh Nguyệt bước xuống xe, đi về phía trước, đi lên bậc thang qua một dãy bia mộ, cuối cùng đứng trước một ngôi mộ.
Tô Ngọc Kỳ bước chân nặng nề theo phía sau, khi anh nhìn thấy ảnh chụp cô gái trên tấm bia mang theo nụ cười yếu ớt, vẻ mặt như núi băng chợt vỡ ra.
Lí Tĩnh Nguyệt đau đớn mở miệng: "Lúc tôi đến bệnh viện, cô Cố đã đi rồi, tôi không biết vì sao cô ấy đi thành phố Hải Châu một năm, cô ấy yêu con gái như vậy, thế mà vẫn đi thành phố Hải Châu, nhất định là có chuyện quan trọng, Tinh Tinh lúc nào cũng nhắc cô ấy, tôi liền lừa bé, nói cô Cố đang ở cùng với anh."
"Khi tôi đến bệnh viện, y tá nói với tôi, trước khi cô cố chết, có nhờ cô ấy nói với tôi, đưa Tinh Tinh cho anh Tô chăm sóc."
Tô Ngọc Kỳ đứng trước tấm bia, trầm mặc một lúc lâu, rất lâu sau đó, anh mới nói: "Tôi muốn ở một mình với cô ấy một lát."
Lí Tĩnh Nguyệt bèn rời đi.
Tô Ngọc Kỳ chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay run rẩy, vuốt ve cô gái trong tấm ảnh chụp trên bia mộ, tươi cười dịu dàng, đầu ngón tay ấm áp của anh chạm đến bia mộ lạnh băng.
Rất nhanh anh rụt tay lại, muốn rời đi, nhưng mà dưới chân dường như bị buộc chặt, cứ đứng như vậy trước bia mộ, mãi cho đến khi trời tối.
Anh vẫn chưa rời đi.
Cơn mưa nhỏ rơi xuống, mưa bụi làm ướt tóc anh, từng giọt nước theo gò má kiên nghị chảy xuôi xuống, trên mặt anh chưa từng có chút nào cảm xúc đau đớn, nhưng chỉ mình Tô Ngọc Kỳ biết, trong ngực anh như bị dao đâm vào, điên cuồng cắt từng đao một.
Trời ngày càng tối, bóng dáng anh như hòa cùng với đêm đen, hắn anh vẫn đứng trước bia mộ, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Anh nói: "Cố Uyên, chúng mình kết hôn nhé."