Đầu bên kia Tống Hi mở miệng: "Thật vậy sao? Mau đưa điện thoại cho Dạ Lê."
Cố Cẩn Hiên thu lại chân dài đứng lên, bước tới vài bước nói: "Dì Hi của con gọi điện thoại đến." Nói xong thì để điện thoại ở bên tai Dạ Lê.
"Dì Hi, con tìm được mẹ rồi."
Tống Hi: "Thật vậy sao?"
“Dạ, thật ạ."
"Vậy Dạ Lê phải ngoan ngoãn, sau này không được chạy lung tung nữa, lần này thật sự dọa hỏng ba và dì rồi, con đã tìm được mẹ, có thể nói với ba trước một tiếng, để cho ba giúp con."
"Dạ!"
Lấy lại điện thoại, Cố Cẩn Hiên bảo giúp việc đến tắm rửa cho Dạ Lê, cầm điện thoại đi ra ngoài: "Em nói này chị dâu, không phải chị cũng không biết, tiểu tổ tông này một năm có thể tìm mười mấy mẹ đấy."
"Lần này Dạ Lê nói rất nghiêm túc."
"Có lần nào nó không nghiêm túc đâu."
Từ lúc đầu anh cả ôm vật nhỏ này về, vừa mở miệng đã nói là cháu trai của nhà họ Cố chúng ta, là con trai của anh ấy.
Còn lại thì không cho hỏi nhiều thêm một câu.
Thị trường chứng khoán đại nghiệp lớn, danh môn trăm năm sừng sững không ngã, tuy ông cụ nhìn thấy cháu trai cực kỳ thích, nhưng mà đột nhiên có thêm một đứa cháu trai, thích thì thích, trong lòng vẫn có rất nhiều thắc mắc.
Phải biết rằng anh cả giữ mình trong sạch, từ nhỏ đến cùng cũng chỉ thích một mình chị dâu.
Nhìn chằm chằm chị dâu lớn lên, đến tuổi kết hôn thì trực tiếp kéo chị đi đăng ký, có thể nói là nhìn vợ mình lớn lên.
Không thể nào nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài được.
Nhưng mà...
Đứa nhỏ này từ đâu tới.
Hơn nữa chị dâu cũng không... để bụng...
Anh cả không cho phép người nhà đưa Dạ Lê đi làm DNA sau lưng anh, nhưng chỉ nói một câu, đứa nhỏ này là con cháu của nhà họ Cố, không cần nghi ngờ.
Thế này sao có thể không nghi ngờ được chứ, nhưng chỉ đều yên lặng buồn bực.
Ông cụ và bà cụ nhìn Dạ Lê chậm rãi lớn lên, vô cùng thương, dứt khoát không quan tâm tới mấy thứ này nữa.
.....
Tất cả vật dụng trong phòng khách của nhà họ Cố, đều rất có lịch sử, bình phong chạm trổ khéo léo, ở góc phòng đặt một cây thường xanh.
Trên vách tường treo những bức danh họa quý giá.
Ngay cả tách trà bạch ngọc đặt trên bàn trà cũng cực kỳ tinh xảo, óng ánh trong suốt, giống như tách trà vua chúa cổ đại sử dụng vậy... Phô bày rõ ràng phẩm vị không tầm thường.
Cố Giác chìa tay, ngón cái đeo nhẫn ngọc bíc, tôn lên ngón tay trắng nõn thon dài, bưng tách trà lên đưa cho Tô Ngọc Kỳ: "Ngài Tô, ngại quá, còn phiền ngài Tô phải đích thân đưa Dạ Lê về."
"Cố đương gia khách sáo rồi." Tô Ngọc Kỳ nhận lấy tách trà, uống một ngụm, vị ngọt chát giữ lại đầu lưỡi, trà đầy vị thơm nồng: "Cậu chủ nhỏ rất đáng yêu."
Khóe môi của Cố Giác vẫn mang theo ý cười: "Vật nhỏ này có tính tình gì, tôi còn có thể không biết sao, mấy lời mà nó nói, ngài Tô không cần để trong lòng."
"Sao có thể."
"Ngài Tô, lần này đến đây, Cố mỗ cũng là có chuyện muốn nói với ngài Tô, về chuyện của Mộc Tuyệt, tôi có thể đảm bảo, không có liên quan gì với cái chết của cô Đông Phương, thậm chí có thể nói là... Phát hiện thi thể của Mộc Tuyệt và cô Đông Phương ở hiện trường, có thể chỉ là trùng hợp."
Cố Giác ngắm nghía nhẫn ngọc trong tay: "Tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện của Mộc Tuyệt, là chuyện nội bộ nhà họ Cố, nhưng làm ảnh hưởng tới hợp tác của Tô thị, Cố tôi thật sự cảm thấy có lỗi."
Thật ra Tô Ngọc Kỳ đã sớm điều tra ra, thi thể chết ở bên cạnh Đông Phương Huỳnh, hoàn toàn không phải Mộc Tuyệt thật sự, không thể không nói, rất giống nhau, có lẽ Mộc Tuyệt thật sự vẫn chưa chết.
Ám vệ bậc nhất của nhà họ Cố.
Chết cùng với con gái nuôi của nhà Đông Phương, còn ảnh hưởng tới hạng mục hợp tác của Tô thị.
Trong lúc nhất thời, liên lụy đến ba dòng họ lớn.
Người điều khiển sau lưng, thủ đoạn đúng là tài ba.
Mâu thuẫn rất rõ ràng.
Tô Ngọc Kỳ buông tách trà xuống, chân dài bắt chéo nhau, khóe môi chứa một nụ cười lạnh nhạt: "Cố đương gia, anh cũng biết, chuyện này đã đem lại không ít thiệt hại cho Tô thị, tuy rằng những thiệt hại đó tôi không để vào mắt, nhưng mà đã có người khiêu khích, nào có lý tôi không quan tâm chứ."
Cố Giác chớp chớp mắt: "Lời này của ngài Tô có lý."
.....
Cố Uyên trông coi trong bệnh viện đến buổi chiều, vẫn không liên lạc được với La Triết Bạch, cô cau mày, sao lại thế này, cô vốn nghĩ La Triết Bạch có lẽ là tạm thời làm việc bận rộn, cho nên không thể lập tức nghe điện thoại.
Cô đã gọi ít nhất mười cuộc cho La Triết Bạch, sao ông ta có thể không nhìn thấy được!
Nếu đã nhìn thấy, có lẽ phải trả lời tin nhắn của cô chứ.
Sao đến bây giờ...
Cô đi ra khỏi phòng bệnh, Tần Xuyên đang hút thuốc ở cửa, nhìn thấy Cố Uyên thì dập tắt điếu thuốc: "Bà chủ."
"Ngài Tần, anh có thể liên lạc với người này không." Tần Xuyên là vệ sĩ của Tô thị ở Mĩ, rất quen thuộc với các nơi ở đây, nếu như anh ta phái thuộc hạ đi tìm người, có lẽ không khó.
"Được bà chủ, để tôi thử xem."
Cố Uyên trở lại phòng bệnh, Nguyễn Mạn Sênh đã tỉnh, Cố Uyên đỡ bà ta ngồi dậy: "Dì Mạn Sênh, dì cảm thấy thể nào rồi."
"Tiểu Cố, là cháu à." Nguyễn Mạn Sênh yếu ớt mở miệng: "Sao cháu lại đến đây."
Cố Uyên nhớ Tần Xuyên còn đang ở ngoài cửa, nên nói: "Dì Mạn Sênh, có thể gọi cháu là Thanh Vũ không."
"Ừ, Thanh Vũ." Nguyễn Mạn Sênh cũng không hỏi dò, chỉ gật đầu.
Bà ta bắt lấy tay của Cố Uyên, yếu ớt mở miệng: "Thanh Vũ, giúp dì làm một chuyện.."
Cố Uyên nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Mạn Sênh vừa yếu ớt vừa nghiêm trọng: "Sao vậy dì."
"Sau khi cháu về nước có thể đi liên lạc với nhà họ La giúp dì một chút không." Đôi môi tái nhợt của Nguyễn Mạn Sênh đóng mở: "Cháu cúi đầu xuống."
Cố Uyên cúi thấp đầu, kề sát vào bên miệng của Nguyễn Mạn Sênh.
Nguyễn Mạn Sênh nói nhỏ vài câu.
Cố Uyên hơi trừng lớn mắt, sau đó gật đầu.
"Cháu biết rồi. Dì Mạn Sênh, dì yên tâm đi." Cô nắm ngón tay của Nguyễn Mạn Sênh: "Cháu sẽ đưa đồ đi."
Cố Uyên muốn đợi La Triết Bạch đến đây rồi mới đi, nếu không một mình dì Mạn Sênh ở đây, cô rất không yên tâm.
Lại qua một tiếng nữa, Cố Uyên nhìn thoáng qua giờ: "Dì Mạn Sênh, dì có biết chú La đi đâu không?"
Tuy biết bình thường La Triết Bạch có công việc, nhưng dì Mạn có bệnh tim, nếu ở nhà một mình xảy ra chuyện như hôm nay, lại vừa lúc không có người đến, vậy phải làm sao đây.
Dù sao đây cũng là mẹ của Tùng An.
Đáy mắt của Nguyễn Mạn Sênh tối sầm lại, Cố Uyên hoảng hốt: "Dì Mạn Sênh, dì sao vậy."
Nguyễn Mạn Sênh nhắm mắt lại: "Ông ấy bị những người đó, mang đi..."
"Người nào."
"... Dì không biết, bây giờ ông ấy thế nào nữa.." Nguyễn Mạn Sênh mở to mắt, khóe môi chứa một nụ cười nhàn nhạt chua xót.
Cố Uyên cắn môi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
La Triết Bạch xảy ra chuyện gì.
Nhịp tim bỗng trở nên nhanh hơn, cô vốn chỉ nghĩ La Triết Bạch đang bận rộn làm việc thôi, thì ra là bị một đám người mang đi.
Nghe thấy lời của Nguyễn Mạn Sênh, chẳng phải là La Triết Bạch.. có một loại cảm giác sống chết không rõ sao.
Sao lại.. như vậy...
Muộn thêm một chút, Cố Uyên mời một người chăm sóc ở lại đây trông coi Nguyễn Mạn Sênh, sau đó đi ra khỏi bệnh viện.
Dọc theo đường đi.
Cố Uyên nhìn bóng đêm xinh đẹp ngoài cửa sổ: "Ngài Tần Xuyên, bà La kia là một trưởng bối của tôi, bà La nói, chú La bị người ta mang đi... Có thể điều tra được không?"