Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 158: Lưu thanh vũ bị trừng phạt vì nói dối




Bữa tiệc kết thúc vào 11 giờ đêm.

Cố Uyên đi theo phía sau Tô Ngọc Kỳ, khóe môi vẫn giữ nụ cười đoan trang. Vừa lên xe, cô liền phát hiện sắc mặt người đàn ông có chút nhợt nhạt, trong xe không bật đèn.

Chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Chiếu sáng mọi thứ trong xe.

Từ góc độ này, Cố Uyên nhìn thấy nửa khuôn mặt của người đàn ông, trên thái dương có một lớp mồ hôi mỏng. Cô theo bản năng đưa tay sờ lên trán người đàn ông, cảm thấy có chút nóng.

Làm xong động tác này, Cố Uyên vội thu tay lại, sao cô có thể... Có thể chạm vào anh mà không chờ sự đồng ý của anh? Nhỡ anh mất hứng thì sao?

Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, có thể do bị thương mà giọng điệu của người đàn ông này không còn lạnh như trước nữa. Mỗi buổi tối đều nằm chật vật trên giường bệnh nhỏ bé.

Vì chỉ có mấy ngày ngắn nên cô suýt quên sự thay đổi này.

Vậy mà người đàn ông này lại là Tô Ngọc Kỳ.

"Anh Tô... Người anh có chút nóng... Hay là chúng ta tới bệnh viện kiểm tra một chút?" Cố Uyên do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

Phía trước là ngã ba nên lái xe giảm bớt tốc độ.

Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt lên tiếng: "Về khách sạn." Hiện tại anh đang nghĩ quay về khách sạn ôm người phụ nữ mềm mại này nghỉ ngơi một chút.

Trợ lý ở một bên nhẹ nhàng lên tiếng: "Tô tổng, hay là anh tới bệnh viện một chuyến đi, cũng khỏi khiến chúng tôi lo lắng."

Cố Uyên đưa ánh mắt nhìn trợ lý vừa nói chuyện ở bên trên, một cô gái trẻ xinh đẹp. Đối phương khẽ nở nụ cười với cô, Cố Uyên có chút giật mình, miễn cưỡng nở nụ cười rồi rời ánh mắt đi chỗ khác.

Tô Ngọc Kỳ khẽ nhíu mày: "Được."

Trong phòng khám của bệnh viện.

Tô Ngọc Kỳ cởi âu phục ra, chẳng qua Cố Uyên chỉ cảm thấy người anh nóng lên thôi, vậy mà không ngờ miệng vết thương của anh lại bị nứt ra. Anh mặc áo sơ mi màu đen, máu tươi chảy ra thấm vào áo nên không dễ nhìn thấy.

Rõ ràng là miệng vết thương của anh đã đóng vảy rồi.

Vì miệng vết thương bị vỡ ra nên máu dính vào áo sơ mi, bác sĩ đành phải dùng kéo cắt bỏ áo sơ mi. Người đàn ông khẽ nhắm mắt, khẽ nhíu lông mày nhưng ngay lập tức lại dãn ra. Người này cũng không vì đau mà thể hiện cảm xúc trên mặt.

Cố Uyên cắn môi, nhìn miệng vết thương của người đàn ông.

Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy.

Nhưng mỗi lần nhìn trong lòng cô đều cảm thấy khó chịu.

"Cô chủ, cô ra ngoài thanh toán tiền viện phí đi." Người nói chuyện là gã thư ký, Cố Uyên nhớ ra, hình như tên là Cao Sở.

Cố Uyên đang chuẩn bị cầm hóa đơn đi ra khỏi phòng thì nghe thấy Tô Ngọc Kỳ mở miệng nói: "Cao Sở, cậu đi đi."

Cao Sở khẽ mím môi, cười cười rồi nhận hóa đơn trong tay Cố Uyên: "Cũng đúng. Sao tôi có thể để cho cô chủ đi được. Tôi phải đi đây."

Bác sĩ thay thuốc xong rồi dặn dò vài câu.

Cố Uyên gật đầu, cô đỡ Tô Ngọc Kỳ đi ra khỏi phòng, cắn môi, một mực nghe theo dặn dò của bác sĩ. Bước chân người đàn ông dừng lại.

Cố Uyên ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Kỳ: "Anh Tô..."

"Có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi được không?" Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Cố Uyên, đưa tay lên sờ má cô.

Cố Uyên mở to mắt: "Loại ánh mắt gì?"

Người đàn ông khẽ cúi đầu, thanh âm để sát bên tai cô: "Ánh mắt cầu xin. Một mực nhìn vào tôi như vậy, lửa nóng trong người cũng đã bị cô đốt lên."

Mặt của Cố Uyên đỏ lên.

Giọng cô ấp úng: "Anh Tô, tôi chỉ lo lắng cho miệng vết thương của anh."

Ánh mắt cầu xin gì chứ.

Người đàn ông này sao có thể như vậy, tình dục mà còn có thể nói nghiêm trọng như vậy.

Lúc người đàn ông nói nhẹ nhàng hôn vào tai của Cố Uyên, Cố Uyên lập tức theo bản năng rụt cổ lại: "Anh Tô, nơi này là bệnh viện."

"Được. Quay về thỏa mãn cô."

Cố Uyên: "..."

Cô không có ý này.

Quay về khách sạn.

Tô Ngọc Kỳ hơi mệt, từ khi xuống máy bay anh chưa được nghỉ ngơi lúc nào. Cơ thể bị thương đến bây giờ cũng không chịu nổi, đưa tay khẽ xoa ấn đường. Anh nghĩ sau khi tắm rửa sẽ ôm người phụ nữ này một lát.

"Anh Tô." Cố Uyên nhìn Tô Ngọc Kỳ đi về phía phòng tắm, lập tức đi tới kéo ống tay áo của anh. Bác sĩ đã dặn miệng vết thương của anh bị vỡ ra lần thứ hai, nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể để dính nước.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô.

Cố Uyên nói: "Hay là để tôi giúp anh? Bác sĩ nói không thể để dính nước."

Cô cúi đầu, người đàn ông nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô. Một lúc sau khẽ nở nụ cười: "Là cô nói đấy."

Cố Uyên đi lấy một chậu nước ấm, cầm khăn mặt, cởi nửa áo ngủ của người đàn ông, để lộ lồng ngực to lớn, trần trụi. Cô làm ướt khăn mặt rồi vắt khô nước, qua lớp lụa trắng lau sạch cổ, cánh tay, ngực, phía sau lưng của người đàn ông.

Sau khi lau xong, Cố Uyên chuẩn bị thay nước.

Tô Ngọc Kỳ bắt được cổ tay cô, ánh mắt sáng rực: "Vậy là xong rồi sao?"

"Ừ. Anh Tô, anh nghỉ ngơi đi."

Người đàn ông khẽ nở nụ cười, nhìn ánh mắt thuần khiết của cô, một đôi mắt sáng ngời. Cô càng như vậy, Tô Ngọc Kỳ càng cảm thấy bụng dưới nóng rực, anh dùng sức cầm cổ tay của người đàn ông. Thanh âm trầm xuống: "Cô chắc chắn đã lau xong?"

Cố Uyên phát hiện ý tứ trong ánh mắt của anh, ánh mắt nhìn về phía dưới quần ngủ của người đàn ông. Khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ: "Ừ."

Sau khi cô gật đầu, đột nhiên kêu lên một tiếng, khăn mặt trong tay rơi xuống đất. Cả người bị lật lại, sống lưng đặt lên giường lớn mềm mại. Tô Ngọc Kỳ ôm lấy cô đặt ở dưới thân, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, tròng mắt đen nhánh mang theo dục hỏa nóng rực. Anh đã nhịn lâu lắm rồi, mấy ngày nay không động vào người phụ nữ này. Mấy ngày dưỡng thương trong bệnh viện nhịn không được cũng chỉ hôn cô vài cái, sờ soạng mấy cái. Mỗi lần muốn chạm vào cô, vành mắt người phụ nữ này luôn đỏ lên, lo lắng nói, trên người anh còn có vết thương.

Anh cúi đầu cắn cổ người phụ nữ, mút thỏa thích, hôn nhẹ: "Lưu Thanh Vũ, cô bị trừng phạt vì nói dối."

"Tô tổng, trên người của anh còn có vết thương, bác sĩ dặn không được vận động kịch liệt, phải tĩnh dưỡng." Cố Uyên có chút lo lắng đặt hai tay ở trước ngực, cô không dám đẩy anh, cũng không giãy giụa, sợ không cẩn thận đụng phải vết thương của người đàn ông.

"A?" Anh nở nụ cười kêu một tiếng, đưa tay vuốt ve sợi tóc mềm lại của người phụ nữ, cầm một nắm rồi vuốt vuốt trong tay: "Bác sĩ còn nói, vận động vừa phải có thể giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh."

Cố Uyên: "..."

Sao cô không nghe bác sĩ nói?

Tô Ngọc Kỳ lật người, để Cố Uyên ngồi ở trên bụng của anh. Ngón tay của anh cầm ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ, mười ngón tay nắm chặt: "Như vậy là được, tôi không động cũng không đụng đến miệng vết thương."

Khuôn mặt người phụ nữ đã đỏ lên, dưới mông có một thứ nóng bỏng. Cố Uyên không dám di chuyển một chút nào, dường như vật kia có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào, ngón tay người đàn ông nắm thật chặt.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, đáy mắt người phụ nữ thuần khiết tràn đầy xấu hổ và hơi nước, dường như không dám kháng cự, cũng không dám di chuyển, cứ cứng ngắc giữ nguyên một tư thế như vậy.

Anh khẽ nở nụ cười, cố gắng ngăn chặn lửa nóng dưới thân. Qua hai giây, người đàn ông ôm eo của cô rồi ôm cô vào trong ngực. Ôm cơ thể mềm mại này, cằm đặt trên vai của cô.