Mặt mũi Cố Uyên trắng bệch, người đàn ông kia... không biết đã đi từ lúc nào rồi...
Do dự một lát, cô nói: “Ngọc Kỳ nhận được một cuộc điện thoại, có chút việc nên đã ra ngoài rồi.”
Bà cụ phàn nàn một câu rồi đi ra: “Chuyện gì mà quan trọng thế cơ chứ.”
Sáng hôm đó Cố Uyên rời khỏi nhà họ Tô, quay về biệt thự Ngân Phong.
Từ trong tủ quần áo, bên trong chiếc áo khoác màu hồng nhạt, cô lấy ra một chiếc khăn tay, là khăn tay của đàn ông mà Tô Ngọc Kỳ đã đưa cho cô trước cửa hộp đêm hôm đó.
Bên tai dường như vẫn văng vẳng giọng nói dễ nghe của người đàn ông kia: “Lau đi.”
Khóe mắt Cố Uyên cay cay.
Bây giờ chắc chắn anh rất ghét cô.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Uyên ra mở cửa, là vú Trương: “Vú Trương, có chuyện gì thế?”
Vú Trương bưng một cốc nước, trong tay cầm một lọ thuốc, bà nói: “Thưa mợ, cậu chủ bảo tôi đưa cái này cho mợ.”
Cố Uyên nhận lấy lọ thuốc trong tay vú Trương, ngón tay siết chặt, cô gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ uống.” Sau đó vặn nắp lọ thuốc, nuốt hai viên rồi uống một hớp nước.
Vú Trương khẽ thở dài rồi an ủi cô: “Mợ chủ, có thể nhất thời cậu chủ không thể chấp nhận được, qua một thời gian sẽ ổn thôi.”
Cố Uyên khẽ lắc đầu rồi đóng cửa lại.
Cô nuốt viên thuốc xuống, cũng không biết vì sao mà cổ họng trào lên cảm giác buồn nôn, cô nhanh chóng chạy tới phòng vệ sinh rồi nôn ra.
Đợi khi từ từ bình tĩnh lại, Cố Uyên đứng dậy, mở van nước, rửa sạch mặt mũi.
Trong gương phản chiếu hình ảnh một gương mặt tái xanh tái xám của con gái.
Trước kia vì bệnh tình của Tùng An, cô từng bán máu mấy lần để kiếm tiền, sau này không được nghỉ ngơi đầy đủ, để lại bệnh thiếu máu, Cố Uyên cảm thấy hơi choáng váng.
Cộng với cảm giác đau đớn toàn thân.
Cảm giác đau đớn giữa hai chân là rõ nhất.
Cô lau mặt, quần áo cũng không kịp thay đã nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, ấy là vì một đợt chuông điện thoại.
Lúc đó đã là bốn giờ chiều rồi.
Cố Uyên mở mắt ra, dụi dụi vài cái, sau khi tầm mắt rõ ràng hơn, cô vươn tay lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, cô nhận cuộc gọi, áp điện thoại bên tai.
Là chị Lý.
Cố Uyên nghe thấy chị Lý ở đầu dây bên kia kể những chuyện liên quan đến Tinh Tinh mà mỉm cười.
Sau đó nghe chị Lý nói buổi tối Tinh Tinh cứ khóc mãi, đòi mẹ mà trái tim cô đau xót vô cùng.
Bên ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi rả rích, Cố Uyên cúp máy, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Cô bước tới đó, vươn tay ra ngoài, nước mưa rơi xuống lòng bàn tay cô, mang theo cả hơi lạnh bên ngoài.
Vú Trương đang chuẩn bị bữa tối thì chuông cửa vang lên.
Vú Trương lau tay, bước ra ngoài, nhìn thấy một bóng người đứng sau cánh cổng chạm trổ màu đen bèn bước tới: “Cô Tống, sao cô đến đây.”
Vú Trương tưởng rằng Tống Ánh San đến đây để tìm Tô Ngọc Kỳ, vội vàng nói: “Cô Tống, cậu chủ không có nhà.”
Mợ chủ đang ở trên tầng, đừng để mợ chủ nhìn thấy thì hơn.
Trong tay Tống Ánh San xách một túi giấy, tay còn lại cầm ô, thân hình mảnh khảnh, giọng nói cũng dịu dàng: “Vú Trương, tôi không đến tìm Ngọc Kỳ, vú Trương, bên ngoài mưa to quá, tôi vào nhà tránh mưa một lúc nhé.”
Cố Uyên bước xuống cầu thang, nhìn ngay thấy một bóng người mảnh khảnh xinh đẹp đang ngồi trong phòng khách.
Vú Trương rót một tách trà cho Tống Ánh San.
Không biết nên làm thế nào mới ổn thỏa.
Tất nhiên bà ấy biết cô gái họ Tống này là bóng hồng bên cạnh cậu chủ, nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh lúc trước thì thôi, còn bây giờ cậu chủ đã có vợ rồi, nếu như để mợ chủ biết được, phải làm sao mới tốt đây.
Đang lúc lo lắng, vú Trương ngẩng đầu lên, nhìn ngay thấy Cố Uyên đang bước từ trên cầu thang xuống, bà bước tới, vội vàng giải thích: “Thưa mợ, bên ngoài mưa to quá, cô gái này đến đây tránh mưa...”
Cố Uyên khẽ cười.
Tránh mưa?
Lí do lí trấu gì mà nghe tồi thế.
Đây là nơi nào chứ, một trong những khu nhà cao cấp nhất của thành phố Hải Châu, hệ thống bảo an ở nơi này rất nghiêm ngặt, nếu như thật sự là người không biết, làm sao bảo an có thể cho vào.
Hiển nhiên, cô gái này là khách quen.
Đến cả bảo an cũng nhẵn mặt.
Cố Uyên gật đầu, nhìn Tống Ánh San, cô nghĩ chắc hẳn cô gái này là mối tình bên gối của Tống Ngọc Kỳ rồi.
Tống Ánh San nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy, nói với Cố Uyên: “Cô Lưu, chào cô.”
Cô ta không gọi mợ Tô, mà là cô Lưu.
Cố Uyên không quan tâm về sự thay đổi trong xưng hô, chỉ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, bước tới một bên của sô pha mà ngồi xuống và đọc báo.
Vú Trương thấy mợ chủ bình thản mà trong lòng âm thầm thở phào.
“Mợ chủ, tôi vào phòng bếp làm một ít trà bánh cho cô.”
Cố Uyên gật đầu.
Sau khi vú Trương đi rồi, Tống Ánh San nhìn “Lưu Thanh Vũ”, cô ta mỉm cười cầm túi giấy bên cạnh sô pha lên, lấy một chiếc áo vest màu đen ra: “Cô Lưu, đây là âu phục của Ngọc Kỳ, sáng nay lúc đi anh ấy quên mang theo.”
Khoe khoang một cách lộ liễu như thế, nếu Cố Uyên mà không nghe ra, chắc cô là một con ngu.
Cô từ từ bóp chặt tờ báo trên tay, khẽ thở dài.
Tối qua, sau khi chạm vào cô, anh lại đến chỗ của người phụ nữ khác...
Sắc mặt Cố Uyên có phần trắng bệch.