Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 832




Chương 832:

 

Đường đường đại tổng tài tập đoàn Long Thị thế nhưng lại thích kiểu người này?!

 

Khẩu vị này thật quá nặng đi!

 

Trong phòng.

 

Chỉ có sắc mặt Long Ngự Thiên bất biến, khóe miệng anh cong lên, ôm eo cô phối hợp diễn: “Quán Quán muốn anh làm chủ thế nào cho em đây?”

 

“Đương nhiên là làm người này phá sản rồi! Lâm Quán Quán vươn tay chỉ vào Tổng giám đốc Triệu, mở miệng dùng giọng điệu ngọt ngào mà bản thân cô cũng muốn nôn nói: “Ngự Thiên, anh nhất định phải làm chủ cho người ta!”

 

“Được!”

 

Mẹ nó!

 

Anh thế mà lại nói được?

 

Cô không nghe lầm đấy chứ!

 

Lâm Quán Quán nhìn kỹ Long Ngự Thiên, lại thấy ánh mắt anh nghiêm túc, hoàn toàn không có ý nói giỡn.

 

Ngây người một lúc, tổng giám đốc Triệu đã không thẻ nhịn được nữa, ông ném chén rượu trong tay vỡ nát, chỉ vào Long Ngự Thiên, lạnh lùng nói: “Mẹ nó, Long Ngự Thiên anh đừng có quá mức! Lão tử đã xin lỗi rồi, kính rượu rồi, con mẹ nó còn không chịu buông sao! Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng có kinh doanh lớn liền không coi ai ra gì! Cường long không áp địa đầu xà, lão tử ở Vân Thành lăn lộn vài thập niên rồi, anh thật cho rằng lão tử sợ anh à?”

 

Giọng nói vừ rơi xuống.

 

Trong phòng liền lâm vào không khí quỷ dị trầm mặc.

 

Sau một lát, Long Ngự Thiên mới ngắng đầu, mái tóc dài màu bạc ở dưới ánh đèn như hiện lên vầng sáng lạnh băng, khóe miệng gợi lên một độ cung mạt tà mị.

 

“Hôm nay, cường long tôi muốn áp một áp địa đầu xà ông đây!”

 

“Anh…”

 

Tổng giám đốc Triệu hết hơi.

 

Ông không ngờ Long Ngự Thiên lại xúc phạm ông vì một người phụ nữ, ông chỉ vào mũi Long Ngự Thiên, cười lạnh một tiếng: “Được! Được lắm! Người khác đều nói tổng giám đốc tập đoàn Long thị nào là tuổi trẻ tài cao, nào là bày mưu nghĩ kế, trước đó tôi còn tôn trọng anh, xem anh là một người đàn ông nhưng tôi không ngờ rằng anh lại là một người đàn ông không có não, bị mê hoặc và lóa mắt bởi tình dục! A! Tôi thực sự đã quá xem trọng anh rồi!

 

Triệu Quang tôi mấy năm này lăn lộn cũng không phải uỗng công. Ngược lại tôi muốn xem xem cường long làm sao áp địa đầu xà này!”

 

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên dậy sóng.

 

Nhưng mà.

 

Long Ngự Thiên không hề bị ảnh hưởng.

 

So với sự tức giận muốn hộc máu của tổng giám đốc Triệu, anh bình tĩnh và điềm đạm hơn. Anh cầm lên một sợi tóc dài của Lâm Quán Quán, quấn quanh ngón tay một cách hững hờ. Khóe miệng anh đang tươi cười một chút cũng không thay đổi khi nghe được những lời tổng giám đốc Triệu nói.

 

Tổng giám đốc Triệu chỉ vào mũi Long Ngự Thiên: “Long Ngự Thiên! Con mẹ nó anh có ý gì!”

 

Khóe miệng Long Ngự Thiên nhếch lên, cười nói với Lâm Quán Quán: “Tôi ghét nhất là người khác nói chuyện mà chỉ vào mũi tôi, cô gái ngoan, cô nói xem làm sao bây giờ?”

 

Lâm Quán Quán xem kịch hay nên không chê chuyện lớn thêm, nhướng mày đề nghị: “Hay là anh phé đầu ngón tay của ông ta đi?”

 

“Ý kiến hay!”

 

Thật sự đồng ý rồi!

 

Điên rồi sao!

 

Lâm Quán Quán không nói nên lời, chẳng lẽ Long Ngự Thiên không sợ đắc tội với người này?

 

Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, tổng giám đốc Triệu cũng đã không nhịn được.

 

Ông giận quá mà cười, lạnh lùng nói: “Thật là to gan! Lúc ông đây còn lăn lộn ở Vân Thành thì nhóc con cậu còn chưa sinh ra đâu! Ngược lại hôm nay ông đây còn muốn nhìn xem anh có bản lĩnh gì mà muốn phế đi tay tôi!”

 

Vừa nói, Tổng giám đốc Triệu vừa đẩy hai người đẹp bên cạnh mình ra.

 

Anh giơ bàn tay lên!

 

Những vệ sĩ áo đen được huấn luyện kỹ càng ngay lập tức xuất hiện sau lưng ông. Không sai, những vệ sĩ này đều do tổng giám đốc Triệu đưa tới.